Đấu Phá Thương Khung
Chương 1400 : Xâm nhập!
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Khí độc tràn ngập trong rừng rậm, thỉnh thoảng có những tiếng kêu la thảm thiết truyền đến làm cho khu vực này nằm trong một bầu không khí cực kì âm trầm.
"Xuy!"
Đột nhiên, trong vòng khí độc nồng đậm mơ hồ có ánh lửa hiện lên, mà kì dị nhất là tại thời điểm ánh lửa xuất hiện thì những độc trùng xung quanh như gặp phải một sự kinh sợ mà tự động lùi bước, rồi dần dần tách ra hai bên tạo thành một lộ tuyến.
"Xem ra những độc trùng này rất e ngại dị hỏa." Tiểu Y Tiên nhìn con đường phía trước, mỉm cười nói.
"Độc trùng phần lớn là vật âm hàn, còn dị hỏa chính là vật chí dương chí cương nên tất nhiên bọn chúng sẽ rất kiêng kị." Tiêu Viêm cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Đội ngũ mấy nghìn người lúc mới vào, chắc chỉ có không đến một phần mười vượt qua được lớp khói độc này.
"Cổ vực Mãng Hoang quả thật là danh bất hư truyền…" Tiêu Viêm khẽ thở dài trong lòng một lần nữa. Đây mới chỉ là rìa ngoài, nếu tiếp tục tiến vào sâu bên trong thì không biết sẽ gặp bao nhiêu phiền toái nữa.
Thải Lân đưa mắt nhìn bốn phía đánh giá một hồi, tầm nhìn đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, nói: "Khí độc đang từ từ loãng dần, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi khu vực này thôi."
"Ừ, lập tức tăng tốc độ, bị cầm chân tại đây làm mất quá nhiều thời gian. Chỉ sợ các thế lực lớn ở Trung Châu đều đã tiến nhập vào khu giữa của cổ vực rồi." Tiêu Viêm gật đầu, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình như tên rời cung toàn lực bạo phát tiến về phía trước, mấy đạo thân ảnh phía sau cũng bám theo nhanh như chớp.
Phán đoán của Thải Lân không hề sai, sau khi người cuối cùng đã rời khỏi, độc khí xung quanh đã càng ngày càng loãng, rồi cuối cùng biến mất triệt để.
Ra khỏi vùng khí độc, thân hình Tiêu Viêm bay vút lên trên một tảng đá lớn, ánh mắt quét về phía trước thì chỉ thấy một khe sâu khổng lồ chừng trăm trượng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cái khe này cực kỳ sâu, độc khí lượn lờ khiến người khác không thấy được đáy. Mà ở phía sau nó lại là những dãy núi liên miên vô tận, từng dãy đều cao cả vạn trượng giống như những con Cự Long đang nằm cuộn mình, tỏa ra khí tức mênh mông tràn ngập phiêu đãng.trong mảnh thiên địa này.
Nơi đó mới chân chính là cổ vực Mãng Hoang.
"Hô…!"
"Trong lúc ta đang dò xét thì nghe được một đoạn nói chuyện của bọn họ."
"Hử?" Tiêu Viêm nhướng mày, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Thành trưởng lão.
"Ở phía trước cách bọn họ không xa hình như có đội ngũ của một thế lực khác, bọn họ đang định âm thầm động thủ giải quyết đám người đó."Thanh Thành trưởng lão cười nói.
"Không cần phải xen vào, cứ để bọn chúng chó cắn chó, chúng ta tiếp tục làm việc của mình." Tiêu Viêm lắc đầu, đám người này quả thật không chịu ngồi yên. Trong thời điểm này mà vẫn nghĩ đến chuyện hại người, nhưng khi vừa định đứng lên hắn lại đột nhiên hỏi: " Thế lực phía trước bọn chúng là người phương nào?"
"Hình như là người của Hoa tông." Thanh Thành trưởng lão trầm ngâm nói.
"Hoa tông?"
Tiêu Viêm đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên âm trầm. Người của Hoa Tông cũng đã tới, không biết Vân Vận có trong đó hay không. Nếu đã thấy ở đây thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Đám khốn kiếp này…"
"Thiếu các chủ, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?" Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên trầm xuống, Thanh Thành trưởng lão chần chờ một lúc rồi mở miệng nói.
"Động thủ, làm thịt đám người Thiên Minh tông…"
Tiêu Viêm chậm rãi đứng lên, giọng nói thản nhiên mang theo vài phần sát ý. Vốn dĩ chuyện Thiên Minh tông dám ám hại hắn lúc trước còn chưa tính sổ, hiện tại lại bắt gặp trong tình hình này thì nói thế nào đi nữa cũng không thể buông tha chúng một cách dễ dàng!