Đấu Phá Thương Khung

Chương 1426 : Bức lui Cốt U!

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


"Lão sư! Sao người lại tới đây?"



Tiêu Viêm ngẩn người trước sự xuất hiện đột ngột của Dược Lão, thanh âm mạnh mẽ lộ ra một chút kinh ngạc bởi vì hắn chưa hề bóp nát quyển trục không gian mà Dược Lão đưa cho.



"Ngươi đến Cổ Vực đã lâu, ta thấy không yên tâm cho nên mới bớt chút thời gian đi tới đây. Không ngờ vừa vặn gặp được ngươi ở chỗ này!"



Dược Lão huyền phù trên không trung, ánh mắt lướt qua Tiêu Viêm. Ngay lập tức, lão liền có chút vui mừng, nói:



"Chỉ mấy tháng ngẳn ngủi, thực lực của ngươi lại có thể tăng lên nhiều như vậy quả thật đã nằm ngoài dự đoán của ta!"



Xa xa, đám người Huân Nhi liền thở phào nhẹ nhõm khi thấy Dược Lão đột nhiên xuất hiện.



"Cốt U! Ngươi dù sao cũng là một lão tiền bối có thanh danh vô cùng lớn tại Trung Châu, nhưng không ngờ hôm nay ngươi lại không biết xấu hổ như thế?" Ánh mắt Dược Lão chuyển dời về phía Cốt U, rồi chậm rãi nói.



"Hừ. Trong mắt Hồn Tộc bọn ta không có hai chữ xấu hổ. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Mà ngược lại, ngươi nói những lời này với lão phu chính là một chuyện nực cười." Cốt U âm trầm cười lạnh.



Nghe vậy, Dược Lão cười nhạt, nói:



"Khi dễ hậu bối thì có bản lãnh gì? Có giỏi thì đánh với ta đây này!"



Da mặt Cốt U khẽ run lên. Hắn với Dược Lão đều là cường giả Bán Thánh, nếu ở trạng thái đỉnh cao thì chuyện thắng thua sẽ rất khó nói. Thế nhưng, với tình trạng hiện tại của hắn mà giao thủ với Dược Lão thì tỉ lệ thắng sẽ không vượt quá ba thành.



"Dược Trần, ngươi chớ nên kiêu ngạo trước mặt lão phu. Cường giả Hồn Tộc bọn ta không phải là thứ mà Tinh Vẫn Các của ngươi có thể sánh được. Nếu lão phu gọi thêm một vị tiền bối ở trong tộc đến nơi này thì liệu ngươi có dám ho he nữa không?" Mặc dù biết bản thân mình vào giờ phút này đánh không lại nhưng Cốt U cũng không tỏ ra yếu thế, lập tức cười lạnh, nói.



"Cốt U! Cổ Tộc ta cũng không ngán bọn ngươi!"




Nghe vậy, trong mắt Huân Nhi lộ ra vẻ không muốn rời đi, nhưng nàng cũng hiểu nếu bản thân chưa đạt tới cảnh giới Đấu Thánh thì mấy lão già trong tộc sẽ không an tâm để cho nàng ở bên ngoài quá lâu. Lập tức, nàng nhìn về phía Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói:



"Tiêu Viêm ca ca….Huynh hãy cẩn thận một chút! Hồn Tộc là đám người có thù tất báo. Lần này huynh đã khiến bọn chúng phải chịu thua thiệt lớn như vậy, cho nên bọn chúng chắc chắn sẽ không để yên. Sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ phái người tới đối phó với Tinh Vẫn Các!"



"Ừm!"



Tiêu Viêm cũng khẽ gật đầu. Hắn cũng hiểu, tuy thực lực Tinh Vẫn Các không ngừng được tăng cao nhưng vẫn còn kém rất xa so với siêu cấp thế lực như Hồn Tộc. Nếu đại quân của bọn chúng mà đánh tới thì đó quả là một việc đau đầu.



"Xem ra lần này trở về cần lập tức bế quan, luyện hóa Bồ Đề Tâm để thực lực của bản thân đạt được cảnh giới Bán Thánh. Nếu không, đến khi Hồn Tộc xâm phạm thì e rằng Tinh Vẫn Các sẽ gặp nguy hiểm!"



"Ha ha… Yên tâm! Cổ Tộc bọn ta vẫn luôn luôn giám sát nhất cử nhất động của Hồn Tộc. Nếu bọn chúng có bất kỳ động thái gì lớn, chắc chắn bọn ta cũng sẽ biết. Vả lại, nếu bọn chúng muốn đánh bại được Tinh Vẫn Các thì ít nhất phải phái ra hai gã cường giả Bán Thánh. Mà đội hình như vậy đã rất nhiều năm Hồn Tộc chưa hề sử dụng. Thế nên các ngươi cũng không cần phải lo lắng quá nhiều." Thông Huyền trưởng lão cười, nói.



"Bất quá, nếu như quả thật là có việc đó thì Cổ Tộc cũng sẽ không đứng ngoài cuộc. Ngoài ra, Tiêu Viêm hiện đang nắm giữ Đà Xá Cổ Đế Ngọc ở trong người, cho nên bọn ta không thể trơ mắt đứng nhìn nó rơi vào tay Hồn Tộc được!"



Thông Huyền trưởng lão khoát tay, nói:



"Thôi… Đã không còn sớm nữa, chúng ta từ biệt tại đây, ngày sau gặp lại!"



Vừa dứt lời, Thông Huyền liền chắp tay chào Dược Lão, sau đó cũng không đợi mọi người nhiều lời, tay áo vung lên, tỏa ra một cỗ không gian chi lực bao quanh đám người Huân Nhi, rồi nhanh chóng biến mất ở trên bầu trời.



Nhìn thân ảnh Huân Nhi biến mất, Tiêu Viêm liền cảm thấy buồn bã, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía ngoại vi cổ vực Man Hoang, nhẹ giọng nói:



"Đi thôi, chúng ta cũng cần phải trở về!"