Đấu Phá Thương Khung
Chương 1467 : Độc đấu nhị Thánh!
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
Hư vô không gian yên tĩnh không có một tiếng động, không gian loạn lưu xuất hiện liên tục, ẩn chứa những nguy hiểm chết người.
"Vèo!"
Trong sự tĩnh lặng đó đột nhiên vang lên tiếng xé gió. Một loạt những vệt sáng từ trong bóng tối ở phía xa bay tới. Tốc độ nhanh tới mức tạo thành kình phong cuồng bạo. Ngay cả không gian loạn lưu cũng bị phá tan.
"Đại tỷ, lúc này, tam đại Long Đảo toàn lực tấn công Đông Long đảo lại có thêm sự giúp đỡ chúng ta, chắc hẳn có thể đánh tan Đông Long đảo." Một gã mặc hắc y đứng bên cạnh vị Hồng y nữ nhân đầu lĩnh chậm rãi nói. Giọng nói của hắn khàn khàn, miệng chỉ hơi mở ra khép vào một chút mà lại xuất hiện một loại lực hút đáng sợ. Người này tự xưng là Côn Hoàng, có không ít đối thủ của hắn sau khi bị bắt liền bị hắn nuốt sống. Hung danh của hắn cực kỳ vang dội trong giới ma thú, không ít cường giả khắp nơi khi nghe đến tên hắn đều sợ mất mật.
"Không cần vội vàng như vậy, cứ đợi cho bọn chúng đánh với nhau, chết càng nhiều càng tốt." Nữ tử áo hồng suy tính, lạnh nhạt trả lời.
"Hắc hắc, không ngờ tam đại Long đảo lại tìm đến chúng ta để nhờ giúp đỡ. Đúng là làm cho người ta bất ngờ mà!" Lão giả còn lại cười quái dị và nói, đây chính là Ưng Hoàng.
"Đợi giải quyết xong Đông Long đảo, lấy được Long Hoàng huyết mạch rồi thì tam đại Long đảo sớm muộn gì cũng bị tộc ta diệt trừ mà thôi." Hồng y nữ nhân cười mỉm, tay áo vung lên, đang muốn tăng tốc thêm nữa thì trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Nàng chưa kịp phản ứng gì thì từ trong đám không gian loạn lưu phía trước đã bộc phát ra một tia đấu khí mỏng như sợi tơ những cực kỳ sắc bén. Trong nháy mắt đã bắn về phía đám người Thiên Yêu Hoàng tộc. Ngay lập tức,những tiếng kêu thảm vang lên không dứt.
"Bọn chuột nhắt phương nào dám đánh lén Thiên Yêu Hoàng tộc, muốn chết!"
Nữ tử thủ lĩnh nhanh chóng phục hồi tinh thần, nhìn thấy tộc nhân thương vong thê thảm liền nổi giận, ngọc thủ giơ lên đánh một chưởng về phía không gian loạn lưu. Không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, chỉ nghe thấy một tiếng "Oành!", cả không gian loạn lưu cuồng bạo kia liền bị đánh tan nát.
"Ha ha, nếu nhát gan thì sao dám chặn đường giết người Thiên Yêu Hoàng tộc đây?"
Không gian loạn lưu vừa nổ tung thì xung quanh đấy bỗng vang lên tiếng cười lớn. Một bóng người từ đó bay ra, dừng lại trước mặt đám người Thiên Yêu Hoàng tộc. Hai tay người đó vung lên, hơi thở áp chế liền chầm chậm lan ra. "Thiên Yêu tam hoàng, mấy trăm năm không gặp rồi. Các ngươi vẫn như thế nhỉ!"
"Ngươi là?" Phượng Hoàng nhìn Yêu Minh đứng phía trước, ánh mắt đầy sát khí. Nàng cau mày rồi đột nhiên cười lạnh: "Yêu Minh, ngươi còn chưa chết ư?"
Bị Tiêu Viêm đánh trúng, Côn Hoàng kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại hơn trăm trượng mới ổn định được. Hắn khiếp sợ nhìn Tiêu Viêm, cùng là Nhất tinh Đấu Thánh hậu kỳ mà sao sức chiến đấu của đối thủ lại cường hãn như vậy chứ?
"Nhị ca!"
Ưng Hoàng đang muốn xuất thủ với đám người Tiểu Y Tiên thì nhìn thấy Côn Hoàng bị Tiêu Viêm dùng một quyền đánh bay liền kinh hãi. Hắn hơi ngập ngừng một chút rồi lập tức bay đến bên cạnh Côn Hoàng, cảnh giác nhìn Tiêu Viêm rồi trầm giọng nói: "Tên tiểu tử này có chút cổ quái, hay là chúng ta liên thủ giải quyết nhanh chóng rồi xử lý đám còn lại cũng chưa muộn!"
Nghe vậy, Côn Hoàng chần chờ một chút rồi cũng gật đầu. Mới vừa rồi giao thủ qua hắn đã biết chỉ mình hắn thì không thể nào chống lại Tiêu Viêm được. Điều này làm hắn cảm thấy ủy khuất nặng nề.
Phượng Thanh Nhi và Cửu Phượng ở đằng xa thấy được cảnh này, khuôn mặt tức thì trắng bệch ra, dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía thân ảnh tràn ngập kim quang kia.
Cùng là Đấu Thánh nhưng lại mạnh hơn Côn Hoàng, làm sao có thể được cơ chứ!? Làm sao người kia có thể tiến bộ kinh khủng như vậy chỉ trong vòng hai năm?
Khi bọn hắn liều mạng muốn đuổi kịp và vượt qua Tiêu Viêm thì không ngờ lại phát hiện rằng bản thân còn không chạm nổi vào bóng lưng của người ta. Điều này là đả kích rất lớn đối với hai người vốn kiêu ngạo không coi ai ra gì này.
"Lệ!"
Hai tiếng phượng minh chợt vang vọng lên trong hư không, thân thể Côn Hoàng và Ưng Hoàng đột nhiên bành trướng rồi chuyển sang trạng thái nửa người nửa thú. Từng luồng năng lượng cuồng bạo dao động như giông bão từ thân thể hai người lan ra xung quanh. Không gian loạn lưu trong vòng vạn trượng quanh đó bị chấn vỡ!
"Ha ha, Song Thánh thì sao? Hôm nay để ta lĩnh giáo hai người các ngươi một phen. Xem xem hai Đấu Thánh liên thủ thì làm gì được ta?"
Tiêu Viêm ngửa mặt cười to, tiếng cười như sấm rền, chân kim sắc cự nhân đạp vào hư không mang theo khí phách tuyệt luân!