Đấu Phá Thương Khung
Chương 1477 : Đại chiến kết thúc!
Ngày đăng: 13:50 19/04/20
"Phụt!"
Ba người Bắc Long Vương chạy trốn, thân thể Tử Nghiên cũng không vì vậy có động tĩnh gì, đôi mắt màu tím hiện lên vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng ba người biến mất. Một lát sau, thanh kiếm màu vàng như được tạo thành từ chất lỏng trong tay chậm rãi dao động rồi chợt biến mất không thấy, mà khi Đồ Long kiếm biến mất thì Tử Nghiên bỗng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể của nàng từ từ ngả về đằng sau rồi rơi xuống.
Thấy vậy, Tiêu Viêm cả kinh, vội vàng tiến lên đưa tay giữ lấy Tử Nghiên, nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng không khỏi có chút đau lòng. Xem ra tiêu hao khi thi triển Đồ Long kiếm đối với Tử Nghiên là quá lớn, với lại, loại tiêu hao này dường như cũng không phải chỉ là Đấu khí.
"Ta không sao..."
Tử Nghiên nằm trong lòng Tiêu Viêm, đôi mắt màu tím nhìn hắn, trên gương mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo.
Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi lắc đầu, cứ ôm Tử Nghiên như vậy mà ngồi xuống giữa hư không. Tình huống trong cơ thể hắn cũng rất xấu, nếu không có lực lượng huyết mạch từ trong trái tim truyền ra chữa trị kinh mạch bị hư hao thì chỉ sợ hiện tại hắn cũng giống phế nhân không thể động đậy. Nhưng dù vậy, bây giờ Tiêu Viêm, cũng là cung căng hết cỡ, lúc trước một mình đấu tam đại Long Vương khiến hắn bị thương rất nặng.
"Này, ăn đi. Đây chính là đan dược nàng thích ăn nhất." Tiêu Viêm lấy ra một cái bình ngọc từ trong nạp giới, sau đó đổ ra mấy viên đan dược, đưa cho Tử Nghiên, cười nói.
"Vẫn còn coi ta là tiểu cô nương sao?" Nghe câu trêu chọc này của Tiêu Viêm, Tử Nghiên không nhịn được lườm hắn một cái, cũng không khách khí nhận lấy đan dược, đem chúng bỏ vào trong miệng. Bây giờ nàng ăn đan dược cũng tao nhã hơn rất nhiều, không giống như lúc còn là tiểu cô nương trước kia, ăn như hổ như sói.
"Long Hoàng bệ hạ!"
Từ khi Tiêu Viêm đi vào trong mật thất, tính đến bây giờ đã là hơn mười ngày. Trong mười ngày này, thương thế nghiêm trọng trong cơ thể hắn cũng đã dần dần khỏi hẳn, nhưng nương theo sau khi thương thế chuyển biến tốt đẹp, Tiêu Viêm cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, thân thể hắn như hóa thành đá, từ sau khi đi vào, vẫn duy trì tư thế như vậy, không chút dịch chuyển.
Nhưng không ai biết rằng, bề ngoài Tiêu Viêm tĩnh lặng như mặt nước thì trong cơ thể lại không bình hòa như trong tưởng tượng.
"Thịch thịch!"
Trong cơ thể Tiêu Viêm, trái tim chậm rãi nhúc nhích, nương theo mỗi một nhịp tim đập, đều có một tia huyết dịch màu tím hồng hiện ra, chậm rãi chảy xuôi ra từ trái tim, cuối cùng dũng mãnh khuếch tán ra hướng bốn phương tám hướng. Tia máu màu tím hồng này giống như có nhiệt độ kinh khủng đến cực đoan, những kinh mạch, cơ bắp bị nó đi qua đều đột ngột sôi trào lên, nhưng loại sôi trào này cũng không mang đến cho Tiêu Viêm cảm giác đau nhức, ngược lại còn mơ hồ có loại cảm giác kỳ dị như được trọng sinh.
Về phần tại sao lại xuất hiện loại tình huống này, Tiêu Viêm cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ biết là, sau khi bế quan không lâu, huyết mạch lực tân sinh mà lúc trước Tiêu Huyền giúp hắn dung hợp vẫn ẩn giấu sâu trong trái tim, lúc này lại tự động chảy ra, tia huyết mạch lực này mặc dù có chút mỏng manh, nhưng có được hiệu quả cực kỳ thần kỳ. Thương thế nghiêm trọng trong cơ thể Tiêu Viêm có thể khỏi hẳn trong thời gian chưa đầy mười ngày, đại bộ phận hiệu quả đều là tia máu màu tím hồng này tạo ra
Mặc dù cũng không hiểu được vì sao tia máu màu tím hồng này lại chảy ra, nhưng Tiêu Viêm cũng không cố ý khống chế nó, mà là để theo tự nhiên. Đương nhiên, làm cho Tiêu Viêm có thể yên tâm mặc kệ nó thi triển, tất nhiên cũng bởi vì hắn có thể cảm giác được, mỗi một lần tia máu tím hồng rửa qua thì dường như thực lực bản thân cũng có sự tăng trưởng rất nhỏ.
Loại cảm giác này giống như luồng máu đang không ngừng gột rửa cùng rèn luyện thân thể hắn!
Không thể nghi ngờ, đây là một việc tuyệt hảo, bởi vậy Tiêu Viêm cũng không có cố ý ngăn trở, ngược lại nương theo thời gian trôi qua, hắn cũng từ từ đi vào một loại trạng thái ngủ say, mà khi hắn lâm vào ngủ say thì trái tim vẫn chậm rãi đập theo tiết tấu, một tia máu tím hồng lại chảy xuôi ra, không biết mệt mỏi rửa sạch kinh mạch và huyết nhục của Tiêu Viêm.
Đương nhiên, theo quá trình gột rửa này, khí tức của Tiêu Viêm cũng chậm rãi tăng lên.