Đấu Phá Thương Khung

Chương 149 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm đang bình tĩnh mỉm cười, trường thương trong tay Mục Xà chậm rãi giơ lên. Đấu khí trong cơ thể dưới sự thúc dục của sát ý bắt đầu điên cuồng vận chuyển, bên ngoài thân thể, đấu khí màu xanh nhạt từ từ hiện ra, cuối cùng hình thành một lớp màng mỏng bao bọc ngoài cơ thể.



Đem đấu khí thúc giục hóa thành lớp màng năng lượng là dấu hiệu của cường giả đấu sư. Loại màng năng lượng này, không chỉ tăng cường phòng ngự, tốc độ, công kích của chủ nhân mà còn có thể hấp thụ năng lượng từ bên ngoài chuyển vào trong cơ thể, giúp bổ sung tiêu hao của chủ nhân. Cho nên mỗi đấu sư khi chiến đấu, động tác đầu tiên chính là triệu hồi cái màng này ra.



Lấy thực lực của Tiêu Viêm hiện giờ, nếu là triệu hoán lớp màng này, miễn cưỡng chỉ có thể bao bọc quanh một bộ phận trên cơ thể, hơn nữa sự tăng cường phòng ngự, tốc độ cùng công kích cũng không đáng kể. Dù sao đấu giả cùng đấu sư cũng là hai loại cấp bậc, chênh lệch trong đó cực kì lớn.



Cho nên, Tiêu Viêm muốn triệu hoán lớp màng như Mục Xà thì phải chờ sau khi trở thành đấu sư mới có khả năng.



Nhìn Mục Xà triệu hoán ra lớp màng năng lượng, Tiêu Viêm thở nhẹ ra một hơi, khuôn mặt ngưng trọng. Mặc kệ nói thế nào, dù sao đối thủ cũng là một gã đấu sư hàng thật giá thật a!



Bàn tay gắt gao nắm lấy huyền trọng xích, theo theo sự điều khiển của Tiêu Viêm, ở khí toàn bên trong cơ thể, từng đợt đấu khí chảy bắt đầu lưu chuyển, cuối cùng chạy xung quanh cơ thể, cung cấp lực lượng chiến đấu cho chủ nhân.



Bàn tay chậm rãi cọ xát trên trường thương, đợi đến khi đấu khí trong cơ thể đã mãnh liệt, Mục Xà chợt khẽ quát một tiếng, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân thể bắn đến chỗ Tiêu Viêm, trường thương trong tay khẽ rung lên, không ngờ trên đó xuất hiện vài bông hoa tuyết trắng.



Mũi thương ẩn hiện sau mấy bông hoa tuyết, xảo quyệt mà ngoan độc đâm vào cổ của Tiêu Viêm. Lúc trước trông thấy Mục Lực phóng kiếm, Mục Xà có thể đoán được trong người Tiêu Viêm có mặc áo giáp phòng ngự, cho nên hiện tại công kích của hắn chủ yếu nhằm vào đầu Tiêu Viêm.



Nhìn về công kích ngoan độc của Mục Xà, thân hình Tiêu Viêm thối lui, tay phải quay tròn huyền trọng xích tạo thành một tấm chắn trước mặt, chống đỡ toàn bộ thế công của trường thương.



"Đinh đinh đang đang…"



Theo sự di động của hai người, mỗi lần trường thương cùng hắc xích giao phong đều bắn ra hoa lửa đầy trời cùng với tiếng kêu đinh tai nhức óc.



Sau một hồi dây dưa với Tiêu Viêm, Mục Xà rốt cuộc cũng thăm dò được thực lực của Tiêu Viêm, cửu tinh đấu giả.



Sau khi hiểu rõ, khóe miệng Mục Xà thoáng hiện ra một tia âm lãnh. Chỉ cần Tiêu Viêm chưa tấn cấp thành một gã đấu sư thì không đủ để gây ra sợ hãi cho hắn.



Trường thương bén nhọn xé rách không khí tạo nên tiếng rít chói tai, như tia chớp lao đến. Mà hắc xích cũng đồng dạng tiếp tục quay tít, muốn lần nữa đem trường thương gạt ra ngoài. Song lúc trường thương sắp va vào hắc xích, thân thương đột nhiên rung lên, mũi thương dừng lại, trong nháy mắt sau đó, hắc xích đã vọt qua để lại một lỗ hổng. Thành công né được hắc xích làm cho đôi mắt của Mục Xà híp lại, trong mắt thoáng hiện ra một tia hàn ý, lòng bàn tay đột nhiên đẩy vào cán thương, mũi thương bén nhọn lao thẳng đến cái cổ của Tiêu Viêm.



"Oanh!" Nhìn mũi thương xảo quyệt phóng đến, thân thể Tiêu Viêm vội ngả về phía sau, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, cả người bắn ngược ra sau.




Thân thể cuồng mãnh đánh tới, Mục Xà đột nhiên ngước đầu quát một tiếng:" Cuồng sư ngâm!"



Nương theo tiếng quát, mũi thương trong tay Mục Xà đột nhiên hiện ra một con sư tử thật lớn bằng đấu khí. Tiếng sư ngâm cuồng bạo vang lên khiến Tiểu Y Tiên trên bầu trời cũng hoa dung thất sắc.



Giương mắt nhìn vào năng lượng cuồng sư bám trên trường thương, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng, chậm rãi thở ra một hơi, đấu khí trong cơ thể chồm lên. Trên hắc xích quang mang màu đỏ nóng cháy đột nhiên bạo phát. Bởi vì nhiệt độ quá cao khiến không gian chung quanh nhìn qua cũng mơ hồ có chút vặn vẹo.



"Diễm Phân Phệ Lãng Xích!"



Thiếu niên quát khẽ làm độ ấm trong sân tăng vọt lên rất nhiều. Bên ngoài thân thể đột nhiên xuất hiện một dòng chảy kì dị, dòng chảy này dần dần tạo thành một đồ án thần bí.



Lần này thi triển địa bậc đấu kĩ không có cảm giác suy yếu như trước kia. Mặc dù thực lực của Tiêu Viêm lúc này không đủ để thi triển ra được một phần mười uy lực chính thức của nó, nhưng vẫn đủ để đối phó với Mục Xà.



Trong hồng mang đầy trời, hắc xích trên tay Tiêu Viêm bạo nộ bổ xuống. Một đạo hồng mang nóng cháy mãnh liệt liệt bắn ra. Trên đường đi của nó, mặt đất bị cày xới thành một mảng hỗn độn, xuất hiện một cái khe rãnh thật lớn từ dưới chân Tiêu Viêm lan tràn đến trước mặt Mục Xà.



Áp bức kịch liệt cùng nhiệt độ nóng cháy từ trong không khí truyền đến khiến từ sâu trong nhãn đồng của Mục Xà thoáng hiện ra một nét kinh hãi. Hắn không nghĩ tới mới chỉ vẻn vẹn có mấy tháng, đấu kĩ thần bí mà thanh niên trước mặt này sử dụng, uy lực đã lên đến cái cấp độ này.



Hắn cắn răng, quyết không lùi bước, bởi vì lùi bước thì chỉ có chết. Điểm ấy Mục Xà vô cùng minh bạch, đành phải đem đấu khí trong cơ thể ra đem nhập vào trường thương, sau đó cùng đạo hồng mang uy mãnh đó oanh kích một chỗ.



"Ầm!"



Tiếng nổ thật lớn vang lên. Tại chỗ hồng mang cùng Mục Xà tiếp xúc, từng cái khe thật lớn xuất hiện giống như mạng nhện lan tràn ra xung quanh, thẳng đến chỗ vài căn phòng khiến chúng thoáng rung lên sau đó ầm ầm sụp đổ.



Trong hồng mang, không gian thoáng yên lặng. Chợt một nhân ảnh bắn ra, giữa không trung phun ra một ngụm máu lớn, cuối cùng hung hăng đập mạnh vào trên vách tường, khiến nó trong nháy mắt đổ sụp xuống thành một đống gạch vụn, bụi bay mù mịt.



Trong sân, gió thổi nhẹ qua, tro bụi từ từ tiêu tán. Bóng dáng một thiếu niên cầm trọng xích dần dần xuất hiện.



Nhìn thiếu niên nọ bình yên vô sự, trên bầu trời ngọc thủ của Tiểu Y Tiên khẽ che miệng, một tiếng cười trong trẻo vang vọng trên không trung.