Đấu Phá Thương Khung

Chương 1508 : Hồn Ma lão nhân

Ngày đăng: 13:50 19/04/20


Vốn dĩ đánh ra một chưởng này hắn đã nắm chắc phần thắng, nhưng biến cố lại xảy ra một lần nữa khiến Điện chủ Hồn Điện biến sắc. Ánh mắt hắn liền trở nên âm trầm nhìn thẳng về bóng người ăn mặc bình thường đang lặng lẽ đứng sau lưng Tiêu Viêm. Nhìn thoáng qua người này trông rất bình thường nhưng bản thân lại mang khí tức quỷ dị khó lường, làm cho người nhìn vào không thể thăm dò được bản lãnh thực chất.



"Ngươi là người phương nào?" Điện chủ Hồn Điện ánh mắt âm u, quát hỏi. Tuy nói địa vị của hắn trong Hồn Tộc không thấp, nhưng thời của Tiêu Huyền đã qua lâu lắm rồi cho nên hắn đương nhiên không thể nào nhận ra người ở trước mặt chính là Huyết Thủ Tiêu Thần danh tiếng lừng vang trong Tiêu Tộc của năm đó.



"Tiêu Thần lão tổ."



Tiêu Viêm nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, khi thấy Tiêu Thần rốt cuộc đã ra tay thì hắn liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc thoát khỏi ảo cảnh cho đến nay, vị tiền bối của Tiêu tộc này chưa hề ra tay một lần nào, dù là Tiêu Viêm có chiến đấu ác liệt như thế nhưng hắn cũng chỉ núp ở một bên theo dõi. Có điều sự ẩn tàng của hắn lại rất có ích đối với Tiêu Viêm, vì khi thật sự gặp phải nguy hiểm, hắn nhất định sẽ ra tay hỗ trợ.



Tiêu Thần phất phất tay áo. Tính tình hắn vốn quái gở trầm muộn cho nên lúc này hắn không muốn nói thêm điều gì mà chỉ nhấc chân chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt Tiêu Viêm, ánh mắt vẫn ngó chừng Điện chủ Hồn Điện đang ở đối diện, thanh âm khàn khàn hỏi: "Hắn cũng là người Hồn tộc sao?"



Tiêu Viêm khẽ gật đầu.



"Vậy thì nên giết chết …"



Nghe được thanh âm trầm thấp của Phong Thần kia, Tiêu Viêm trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, đưa mắt liếc sang Tiêu Thần. Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện ra là thủy chung hắn vẫn không có thấy rõ thực lực đích thực của vị lão tổ này. Khi ở ảo cảnh, Tiêu Thần tuy rằng có thể đánh bại Tử Nghiên cùng trưởng lão Cố Nam Hải, nhưng nhìn thì có chút miễn cưỡng mới thắng được. Theo sự suy đoán của Tiêu Viêm, hắn hẳn là bị vây khốn trong tầng Tứ tinh Đấu Thánh Hậu kỳ, mặc dù xem ra thì còn mạnh hơn một chút, nhưng nếu nói đặt tới Ngũ tinh Đấu Thánh Sơ kỳ thì quá nghịch thiên đi. Tuy nhiên, khi Tiêu Thần thốt lên một câu này thì Tiêu Viêm cảm giác đươc sự suy đoán của hắn hình như không đúng…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Sau một thời gian dài mấy ngàn năm bị nhốt trong huyễn cảnh, cho dù không thể tu luyện bình thường nhưng nói đến việc nước chảy đá mòn, thì lâu năm tích lũy từng giọt một ắt sẽ có ngày thành tựu, vẫn như cũ có thể khiến người khác cảm thấy hoảng sợ. Xem ra, Tiêu Thần lão tổ này dám nói như vậy thì bản thân tất nhiên phải có một chút bản lãnh gì đó.



"Ngươi là người của Tiêu tộc?"



Điện chủ Hồn Điện nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, đến một lát sau hắn mới đột nhiên sực nhớ lại câu nói lúc nãy của Tiêu Thần, lập tức nhíu mày rồi cất tiếng dò hỏi, nghe giọng hắn có vẻ không tin tưởng lắm: "Làm sao có thể chứ? Tiêu tộc sớm đã tiêu tàn đổ nát thì làm sao có thể còn có cường giả Đấu Thánh tồn tại?"



Nhìn bộ dáng của Tiêu Thần, hiển nhiên hắn không phải như Tiêu Viêm chỉ mới tu luyện trong mấy chục năm ngắn ngủi. Nếu là đã như vậy thì hắn tồn tại đã rất lâu rồi. Nhưng tại sao Hồn Tộc lại không có một chút tình báo gì liên quan đến hắn?
"Ma lão, đã xem lâu như vậy thì giờ cũng nên ra tay đi." Trong lúc kết xuất lao tù thì Điện chủ Hồn Điện đột nhiên phẫn nộ quát lớn.



Nghe được những lời này của Điện chủ Hồn Điện, sắc mặt của đám người Tiêu Viêm đang đứng ở bên ngoài liền đột nhiên biến đổi. Không lẽ Hồn Tộc còn có cường giả ẩn nấp ở nơi đây sao?



"Ài, Hồn Diệt Sinh, ngươi thật làm cho lão phu quá thất vọng rồi …"



Khi đám người Tiêu Viêm quét mắt nhìn quanh thì từ mảng hư không kia phát ra một tiếng thở dài.



Tiêu Viêm chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm một đám người đang đứng ở cách đó không xa. Một vị lão nhân áo xám với thực lực ở mức Bán thánh cao cấp lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, chậm rãi bước đến. Mà khi đi, khuôn mặt lão cũng xuất hiện một chút biến hóa. Một đôi lông mày dài rũ xuống, nhìn vô cùng quỷ dị.



Vị lão giả này Tiêu Viêm cũng đã nhìn thấy một lần trong lúc hỗn chiến, nhưng lúc đó người này bị Hỏa Nô đuổi giết phải chạy trốn khắp nơi nên hắn cũng không mấy để ý. Hắn thật không ngờ rằng vị lão giả bình thường đến không thể bình thường hơn nữa như vậy lại thâm tàng bất lộ.



"Hồn Ma lão nhân, là ngươi? Hồn Tộc ngươi thật muốn phá ước định phải không?"



Nhìn thấy vị hắc mi* lão nhân này, sắc mặt của Cổ Nam Hải cùng với vị trưởng lão Viễn tục chủng tộc khác trở nên khó coi, còn trong mắt thì mơ hồ có vẻ úy kỵ.



*hắc mi: Lông mày đen.



"Kỳ thật, so với căn nguyên của yêu hỏa thì cái hiệp ước đó chẳng là gì cả."



Vị hắc mi lão giả được xưng là Hồn ma lão nhân này mỉm cười, ánh mắt của hắn quét ngang đám người Tiêu Viêm nhưng vẫn không lập tức ra tay, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi chuyển tầm nhìn sang hướng khác, đăm chiêu nhìn vào khoảng không cách đó không xa, nói: "Lão yêu quái của Tiểu Đan Tháp, nếu lão phu đã hiện thân rồi thì ngươi còn ẩn nấp làm gì?"