Đấu Phá Thương Khung

Chương 1542 : Hóa Long ma trận

Ngày đăng: 13:51 19/04/20


Ở U Minh địa mạch, đám người Yêu Minh nhìn hai người Tiêu Ảnh và Thải Lân đang xé rách hư vô không gian với vẻ mặt ngạc nhiên. Hiển nhiên, bọn họ có chút mù mờ không rõ tại sao hai người lại rời đi đột ngột như vậy…



"Hư vô không gian là địa bàn của Thái Hư Cổ Long nhất tộc. Nhìn hai huynh đệ khẩn trương như thế, chẳng lẽ ở đó lại xuất hiện tranh chấp?"



Yêu Minh cũng không ngốc, suy nghĩ một chút liền đoán được vài phần. Chẳng qua, nơi đây còn có một cục diện rối rắm nên hắn không cách nào bứt ra được. Hắn cũng chỉ biết cầu nguyện cho Tiêu Viêm cùng Thải Lân có thể dựa vào năng lực bản thân để giải quyết những phiền toái này.



"Hừ!!! Chờ các ngươi tranh đấu đến lưỡng bại câu thương, lúc đó tiện nghi cho Thiên Yêu hoàng tộc chúng ta."



Trên bầu trời, Hoàng Thiên nhìn chỗ hai người Tiêu Viêm biến mất, miệng cười lạnh, tiếp đó xoay người mạnh mẽ lướt đi… Những cường giả Thiên Yêu Hoàng tộc nhìn hai người Tiêu Viêm bộ dạng vội vàng, trong lòng cũng xám xịt. Bọn họ biết rõ, nếu không phải Tiêu Viêm cùng Thải Lân đột nhiên rời đi, bọn họ muốn toàn thân trở lui quả thật không đơn giản như vậy.



Đối với chuyện Thiên Yêu Hoàng tộc thối lui, Cửu U Địa Minh Mãng tộc cũng không ngăn trở mà chỉ đành thở dài, đồng thời bắt đầu thu dọn chiến trường.



Không gian loạn lưu trong hư không như ác ma bóng tối yên lặng ẩn núp, lặng lẽ xé nát tất cả mọi thứ mà nó tiếp xúc.



"Vèo!"



Trong hư vô yên tĩnh không một tiếng động, hai chiếc cầu vồng lao vút qua như tia chớp, mang theo khí lưu cuồng mãnh làm cho phiến hư vô không gian vang dội rầm rầm không dứt.



Thi triển tốc độ đến mức tận cùng, sắc mặt Tiêu Viêm âm trầm. Kể từ sau khi đánh tan tam đại Long vương, tình thế của Thái Hư Cổ Long đối với Đông Long đảo mà nói, quả thật tương đối hài lòng. Theo cục diện này, muốn thống nhất hoàn toàn cũng không phải là không được. Tuy rằng Tam đại Long vương bị thương chạy thoát có thể tạo thành trở ngại cho việc thống nhất toàn tộc, bởi vì thực lực của bọn họ sẽ không tạo thành được phiền toái lớn nào.



Tiêu Viêm vốn cho là như vậy, nhưng hôm nay lại xuất hiện tình huống này làm cho hắn hiểu được tình hình sợ rằng còn phức tạp hơn nhiều.
Nhìn những bóng người bị bao quanh bởi huyết quang đang mạnh mẽ lao vút đến, Tử Nghiên cắn chặt răng lướt nhanh đến. Ngọc chưởng như tia chớp vỗ vào tầng kim quang bắt đầu khởi động trên cơ thể ba người, đánh tan những tia máu rồi lại đẩy ra một cổ ám kính, ném họ ra ngoài Hóa Long ma trận.



"Khặc khặc… thật là một Long Hoàng tốt nha! Bổn vương cũng có phần không nỡ…"



Tử Nghiên vừa ném ba người ra ngoài thì huyết quang chợt lóe lên trước mặt, thân hình Bắc Long Vương tựa như quỷ mị hiện ra. Khuôn mặt lạnh lẽo đầy dữ tợn, bàn tay to nhuốm máu đánh thẳng lên vai Tử Nghiên.



"Phụt!"



Kình lực kinh khủng từ bả vai tuôn mạnh vào trong cơ thể, còn mang theo tính chất ăn mòn mạnh mẽ lẫn với mùi máu tanh hôi, trong nháy mắt làm cho trong cơ thể Tử Nghiên đau như xé ruột. Khóe miệng nàng phụt ra một dòng máu tươi, thân thể cũng mềm mại lắc lư rồi bay ngược ra trước ánh mắt lo lắng của đám người.



"Hết thảy đã kết thúc! Vương giả của Thái Hư Cồ Long nhất tộc…!!!"



Bắc Long Vương điên cuồng nhìn Tử Nghiên đã hoàn toàn suy yếu, trong miệng vang lên tiếng cười đầy dữ tợn. Chỉ một bước đã tới trước mặt nàng, bàn tay hóa chưởng đánh thẳng thiên linh cái Tử Nghiên.



"Ha ha…!"



Cười quái dị không ngừng, tốc độ Bắc Long Vương không giảm nhưng đột nhiên khi bàn tay vừa chạm vào đỉnh đầu Từ Nghiên thì một ngọn lửa màu hồng phấn dâng lên trên đỉnh đầu của hắn. Nhiệt độ kinh khủng làm cho bàn tay của Bắc Long Vương đột nhiên dừng lại, thân hình vẫn trên không mà sắc mặt cũng trở nên âm trầm. Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về hư không, một âm thanh lạnh lẽo vang dội…



"Tiêu Viêm! Lăn ra đây cho Bổn vương!!!"