Đấu Phá Thương Khung

Chương 1582 : Chỉ giáo

Ngày đăng: 13:51 19/04/20


Tiêu Viêm vừa nói liền dẫn tới một tràng xôn xao. Ngay sau đó phần lớn chiến sĩ Hắc Yên Quân cùng lúc hô to, trầm trồ khen ngợi. Trái lại, đám người Lôi tộc sắc mặt có chút khó coi, bọn hắn lần đầu tiên bị người ta khinh thường như thế.



"Hừ, Tiêu Viêm, ngươi chớ có liều lĩnh."



Thần sắc đùa cợt trên mặt Lôi Vân cũng đã biến mất, gã trầm giọng quát lớn:



"Có đôi khi tranh đua miệng lưỡi lợi hại cũng không có tác dụng.” 



Nhưng Tiêu Viêm vẫn bình thản đứng đó. Lúc trước hắn nghe được rõ ràng Lôi Vân nói những thứ gì, tuy không quá để ý nhưng đối phương trêu chọc Huân Nhi làm cho nội tâm hắn sinh ra cảm giác bất mãn. Trong lòng hắn cũng minh bạch một điều, muốn làm cho mấy tiểu gia hỏa càn rỡ này im miệng thì phải có thủ đoạn ngang ngược hơn nữa.



Lôi Động chau mày khó chịu, khi nhìn thấy gã thanh niên áo đen này, trong nội tâm hắn mơ hồ dấy lên một tia nguy hiểm. Người khác có lẽ cho rằng Tiêu Viêm đánh bại Hồn Diệt Sinh là tin đồn nhảm, nhưng hắn biết đó là sự thật. Hơn nữa hắn còn biết, Hồn Diệt Sinh hoàn toàn không có nhường nhịn, ngược lại sau khi sử dụng toàn lực mới bị tên này đánh bại.



Hắn từng nghe tộc trưởng nói qua lúc nhàn rỗi, người trẻ tuổi mạnh nhất đại lục hiện tại chính là Tiêu tộc Tiêu Viêm.



Lôi Động sẽ không quên giọng nói của Lôi Doanh lúc đó, nhân vật như vậy lại xuất hiện ở trong Tiêu tộc đã suy tàn, quả nhiên là khiến cho người ta khó thể tin nổi.



Bản tính Lôi Động hiếu chiến, vì tu luyện hắn có thể kiên trì phong bế lục giác tu luyện ở trong Ma Lôi Trì năm năm, chịu đựng đau đớn vạn lôi tàn phá. Hơn nữa Lôi tộc dùng phần lớn tài nguyên đào tạo mới có được thành tựu ngày hôm nay, từ sâu trong nội tâm hắn không nguyện ý thừa nhận thành tựu của mình lại thua kém bất kỳ thanh niên đồng lứa nào.



"Nếu như Tiêu Viêm huynh đệ có yêu cầu như thế, Lôi Vân, vậy thì các người cung kính không bằng tuân mệnh vậy!"



Nhẹ thở ra một hơi, Lôi Động thản nhiên đáp.



"Tốt."



Nghe được câu đó, đám người Lôi Vân cũng hưng phấn nở một nụ cười lạnh, bước chân tiến tới. Khí tức mười người tăng vọt lên tới đỉnh phong, trong đó khí tức Lôi Vân là mạnh nhất đã gần đến cấp độ Bán thánh, còn lại đều là cường giả Cửu Tinh Đấu Tôn.


Tiêu Viêm tung một chưởng xong chậm rãi lùi một bước cười thốt.



Chiến đấu chấm dứt nhanh đến mức khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi, chỉ có mấy phút là mười người Lôi Động đã bị Tiêu Viêm đánh bại toàn bộ.



Chỉ trong chốc lát, trong tràng liền lâm vào im ắng, ngay sau đó là tiếng hoan hô rung trời của các chiến sĩ Hắc Yên Quân, âm thanh như sấm động vang vọng khắp quảng trường.



"Binh…!!!”



Ở trong tiếng hoan hô ầm ĩ kia, Lôi Động chật vật rơi xuống đất, cắn răng định ra tay lần nữa. Không ngờ lúc này lại có một tiếng cười như sấm nổ đột nhiên vang lên.



"Ha ha, giỏi cho một tiểu tử Tiêu tộc, những tên oắt con này quả thật thua kém ngươi quá xa. Nhưng lão phu ngược lại cảm thấy hơi ngứa tay, không biết ngươi có đảm lượng tiếp lão phu một chưởng không?"



"Tộc trưởng Lôi tộc?"



"Lão gia hỏa này cũng quá vô liêm sỉ đi."



Nghe tiếng cười to này, sắc mặt đám người Cổ Thanh Dương cùng với Huân Nhi lập tức biến đổi, bọn hắn không nghĩ tới lão gia hỏa hiếu chiến này lại có tính bao che khuyết điểm như vậy. Rõ ràng là không nhịn sỉ nhục phải ra mặt, nhưng lại ăn nói làm như cao quý lắm ấy.



Một màn này cũng làm cho Tiêu Viêm nhíu mày rơi vào trầm tư, hắn chưa từng ngờ tới sự tình của tiểu bối lại dẫn tới lão gia hỏa khó chơi này.



"Yên tâm, tiểu tử Tiêu tộc, lão phu chỉ vận dụng năm thành công lực, thế nào?" Trong lúc Tiêu Viêm nhíu mày suy nghĩ, lão già Lôi Doanh cười to nói.



Nhìn thấy lão gia hỏa này từng bước ép sát, Tiêu Viêm cũng hít sâu một hơi, không nói nhảm nhiều lời làm gì, từ tốn ôm quyền hô to:



"Tiêu tộc Tiêu Viêm, xin chỉ giáo!"