Đấu Phá Thương Khung

Chương 1593 : Đế Cảnh linh hồn

Ngày đăng: 13:51 19/04/20


"Tổ tiên..."



Tiêu Viêm nhìn khuôn mặt nhu thuận đang tươi cười của Tiêu Huyền, nhịn không được mà có chút cay cay nơi khóe mắt.



“Đem nó luyện hóa hấp thu đi!” Tiêu Huyền mỉm cười, khẽ búng nhẹ tay. Vầng sáng trước mặt từ trên không chầm chậm hạ xuống, ánh sáng như ngọc từ trong đó tản ra tựa như một mặt trời ôn hòa.



Tiêu Viêm chăm chú quan sát quang quyển lơ lửng trước mặt. Từ trong đó truyền ra linh hồn lực mênh mông tràn ngập, tựa như biển lớn sâu không lường được. Đứng trước Linh hồn lực cấp bậc này, cho dù là linh hồn Thiên cảnh đại viên mãn của Tiêu Viêm cũng trở nên nhỏ bé. Thiên Mộ chi hồn chính là tàn hồn ngưng tụ của vô số cường giả sau khi chết. Linh hồn lực lượng như vậy chỉ có thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.



“Tổ tiên! Vinh quang của Tiêu tộc, Tiêu Viêm chắc chắn sẽ lấy lại!”



Hít sâu một hơi, Tiêu Viêm hướng về phía Tiêu Huyền đang đứng trên bầu trời cung kính dập đầu lần nữa. Sau đó, không nói thêm lời nào mà trực tiếp bước vào trong quang quyển chói mắt kia. Ngay lúc đó, hào quang lập tức lập lòe, mang theo cả người Tiêu Viêm nuốt vào.



Trên bầu trời, thân ảnh Tiêu Huyền đã có chút hư ảo. Lão nhìn quang quyển trong suốt và sáng như mặt trời kia, trong lòng cũng cười vui mừng. Đối với gã hậu bối này, lão rất hài lòng. Có lẽ, hắn thật sự có thể hoàn thành chuyện mà năm đó lão cũng không thể hoàn thành.



“Còn được một khoảng thời gian, hy vọng ta có thể chờ đợi đến lúc ngươi phá quan.”



Tiêu Huyền thì thào, ngồi xếp bằng tại bên ngoài quang quyển, ánh mắt bình thản ngẫu nhiên đảo trên mặt đất. Dưới ánh mắt lão, tất cả năng lượng thể đều vội vàng thu mình lại, sau đó lùi rất xa. Linh hồn bổn nguyên trong Thiên Mộ đối với bọn hắn quả thật có lực hấp dẫn rất mạnh, nhưng dưới sự chấn nhiếp của Tiêu Huyền, không kẻ nào dám để lực hấp dẫn này mọc rễ trong tâm tư.



*****



Đó là một mảnh đại dương không bến bờ, trên mặt hải dương ầm ầm sóng dữ, phảng phất như có từng đợt linh hồn gào thét vang dội không ngừng.



Tiêu Viêm lơ lửng bay trên hải dương, đưa mắt nhìn xuống dưới, trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Quang quyển nhìn qua không lớn lắm, nhưng không ngờ ở bên trong lại ẩn chứa một không gian khác. Sau khi dò xét, kết quả đã làm cho Tiêu Viêm hết sức kinh hãi. Đó là hải dương to lớn này hoàn toàn được ngưng tụ bởi linh hồn lực!




Không ít năng lượng thể âm thầm thở dài, bởi vì thân ảnh già nua trên bầu trời kia lại càng phai nhạt gần như trong suốt. Nhưng lão nhân ấy vẫn như cũ lẳng lặng chờ đợi, nhờ vào một cỗ chấp niệm chống đỡ trong lúc dầu hết đèn tắt này.



“Xem ra không thể đợi được a…”



Trong trời đất yên tĩnh, thân ảnh gần như trong suốt kia rốt cuộc đã có chút nhích động.



Tiêu Huyền mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra chút tiếc nuối…



“Tiểu tử, Tiêu tộc có ngươi, ta rất yên tâm… đã đến giờ rồi…”



Hai mắt Tiêu Huyên từ từ nhắm lại, thân thể cũng càng lúc trở nên mờ nhạt…



“Rầm!”



Ngay khi thân ảnh Tiêu Huyền sắp tan thành mây khói, thì không gian trong Thiên Mộ đột nhiên kịch liệt run rẩy. Ba động tựa như xuất phát từ một vị chúa tể trời đất nhanh chóng khuếch tán ra. Cỗ chấn động này lướt qua nơi nào, hầu như tất cả năng lượng thể chỗ đó đều nằm rạp xuống. Loại uy áp này, không ai có thể kháng cự!



Cảm thụ được ba động này, ánh mắt sắp tiêu tán của Tiêu Huyền rốt cục cũng lộ ra một vẻ vui mừng.



“Con cháu Tiêu Viêm, xin cung tiễn tổ tiên!”



Trong vô số ánh mắt rung động, trên bầu trời, một thân ảnh to lớn ngàn trượng khiến cho người ta hít thở không thông nhanh chóng hiện ra, chậm rãi quỳ xuống khấu đầu với Tiêu Huyền.