Đấu Phá Thương Khung

Chương 1633 : Cổ Đế truyền thừa

Ngày đăng: 13:52 19/04/20


Tiêu Viêm nhìn những cột sáng bao phủ trên người, khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt, không biết tại sao trong lúc mơ hồ hắn cảm giác được bên trong cơ thể, đấu khí vào thời khắc này xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, sau đó cảm giác thấy giống như cùng một nguồn gốc.



“Là dị hoả đấu khí…”



Trầm ngâm một lát, ánh mắt Tiêu Viêm chợt loé, hắn hơi có chút hiểu ra. Đấu khí của hắn chính là từ Phần Quyết cắn nuốt nhiều dị hoả mà trui rèn ra mà tính chất cũng cùng Đà Xá Cổ Đế hơi có chút tương tự, dù sao bản thân cũng đều là dị hoả, có cảm giác như vậy cũng không tính là quá mức khó tin.



“Tiêu Viêm, xem ra Cổ Đế truyền thừa chọn ngươi…” Cổ Nguyên nhìn cột sáng bao phủ Tiêu Viêm trong lòng không nhịn nổi lên 1 chút buồn bã. Cổ Đế truyền thừa ở ngay trước mắt, cho dù là hắn cũng không giữ được sự bình tĩnh, dù sao cấp bậc này hắn đã theo đuổi cả ngàn năm. Bất quá hắn cũng hiểu được, chuyện này không thể cưỡng cầu, Cổ Đế truyền thừa là nó lựa chọn người thừa kế mà bọn họ mới vừa rồi khi được ánh sáng lựa chọn đã bị loại bỏ đưa ra ngoài.



Hơn nữa, Tiêu Viêm là con rể của hắn, nếu hắn trở thành Đấu Đế cường giả, Cổ Nguyên cũng có thể chấp nhận. Mọi người nghe vậy, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hâm mộ rối rít hướng về Tiêu Viêm ôm quyền chúc mừng, trong ngôn ngữ mặc dù hâm mộ không ít nhưng càng nhiều là mừng rỡ, bất kể Cố Đế truyền thừa đến tột cùng là lựa chọn người nào chí ít bọn họ còn có cơ hội cùng chống lại Hồn Thiên Đế!



“Ai, hai chữ cơ duyên này quả nhiên làm cho người ta không còn lời nào để nói…”



Chúc Khôn thở dài một hơi, chợt nói:” Nếu Cổ Đế truyền thừa lựa chọn ngươi, như vậy người liền tiếp nhận đi, chỉ cần ngươi có thể như Hồn Thiên đạt tới cấp bậc Đấu Đế, trận chiến khó khăn này có thể trở nên dễ dàng hơn…”



Tiêu Viêm có chút chần chờ, yên lặng gật đầu, hiện tại cục diện như này hắn đều hiểu được, một khi Hồn Thiên Đế thành công đem đan dược Đế phẩm hoàn thành bước cuối cùng, như vậy liên quân sẽ phải chịu sự trả thù tàn khốc nhất, lấy tâm tính Hồn Tộc, việc tàn sát toàn bộ các tộc cũng không thèm chớp mắt.



“Chư vị yên tâm, Tiêu Viêm tất sẽ tận hết sức lực!” Tiêu Viêm ôm quyền hướng về mọi người trầm giọng nói.



“Ha hả, còn về phần Hồn Tộc và Hồn Thiên Đế, chúng ta trước hết ngăn cản họ, hy vọng có thể kéo dài đến lúc người phá quan.” Viêm Tẫn cười nói.



“Ta nghĩ nên đem quảng trường này thu vào trong Thiên Mộ, ở trong đó thời gian có thể kéo dài thêm 1 chút.” Tiêu Viêm trầm ngâm một hồi ánh mắt lướt qua xung quanh, nói.
“Ngươi yên tâm, chỉ cần ta có thể tấn nhập cảnh giới kia, ta cũng đã biết mọi biện pháp, cũng là cơ sở để đột phá…”



Hồn Thiên Đế khẽ mỉm cười, nói:” Bất quá mọi việc lúc này ngươi cũng phải thực hiện thật tốt.”



“Hiểu, mọi việc đều theo lời ngươi nói…” Hắc ảnh gật đầu, sau đó thân hình vừa động, biến mất khỏi Huyết Hải.



Nhìn hắn ảnh biến mất, Hồn Thiên Đế lúc này mới cười hài lòng, trong mắt xẹt qua dáng vẻ thản nhiên.



Bởi vì có Hư Vô Thôn Viêm, Hồn tộc mới trở thành như thế này, đối với Hồn tộc mà nói đây là một việc cực kì trọng yếu, cũng không ít trưởng lão trong lòng đã coi Hư Vô Thôn Viêm là thứ trọng yếu nhất trong Hồn tộc, dù sao chỉ cần có hắn tồn tại Hồn tộc cũng không vì vấn đề huyết mạch mà suy vong.



Trong lòng tộc dân Hồn tộc mà nói có lẽ Hồn Thiên Đế cũng không quan trọng bằng Hư Vô Thôn Viêm. Tình huống như thế, Hồn Thiên Đế cũng nhận thấy được, bất quá hắn cũng không nói gì bởi vì hắn hiểu được Hồn Tộc từ trước kia đều đã dựa vào Hư Vô Thôn Viêm. Nhưng mà nếu cứ dựa vào sau này sẽ biến mất, mà đến lúc đó Hư Vô Thôn Viêm chính là không còn giá trị để sử dụng nữa…



“Nếu ta trở thành Đấu Đế, vậy cũng cần luyện hoá một loại bổn mạng như ngươi.” Hồn Thiên Đế nhẹ nhàng cười một tiếng tràn ngập huyết quang, trong hai tròng mắt lộ vẻ vô cùng âm lãnh, bất chợt Huyết liên chuyển động, hai tròng mắt hắn một lần nữa chậm rãi nhắm lại, bắt đầu điên cuồng hấp thu từ Trung Châu đại lục mạnh mẽ hút lấy năng lượng mênh mông.



Mà khi Hồn Thiên Đế xoay người, Huyết hải phía trên cũng đột nhiên xuất hiện 1 đạo hắc mang cực kỳ nhỏ, một ngọn lửa màu đen thật nhỏ lặng lẽ bị dập tắt trong biển máu. Một màn này chỉ tồn tại trong một chút thời gian, hơn nữa trong biển máu mênh mông này cho dù là Hồn Thiên Đế cũng không phát hiện ra.



Trong không gian Hồn Giới thoáng hiện ra thân hình của Hư Vô Thôn Viêm, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn xuống dưới cả một vùng đất ước chừng một vạn trượng trong Huyết trì, xung quanh Huyết trì liên tục từng bóng người bị ném vào trong đó, thanh âm thảm thiết tràn ngập trong thiên địa.



Hư Vô Thôn Viêm hờ hững nhìn một màn này, trên đầu ngón tay hắn Hắc Viêm chợt loé, bất chợt thân thể hắn khẽ cứng lại, hai nắm tay cũng chậm rãi nắm lại, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.