Đấu Phá Thương Khung
Chương 165 : Khảo nghiệm của nhất phẩm luyện dược sư
Ngày đăng: 13:34 19/04/20
Ở đại môn, một dáng người thon dài, dung mạo thanh khiết như băng trên núi tuyết, khuôn mặt tinh xảo, đôi mi thanh tú, thân thể lả lướt thon thả, mặc một bộ váy áo màu bạc cùng làn da như ôn ngọc càng làm cho nữ tử này có thêm vẻ lạnh lùng. Khiến cho người khác kinh ngạc hơn chính là mái tóc màu bạc kéo dài đến thắt lưng.
Loại tóc màu bạc này, không phải giống như bị bệnh rồi biến dị sinh ra, mà êm ái như những tia bạc, phất phơ đãng đãng, làm cho nàng có lực hấp dẫn đến kì dị.
Ánh mắt tinh tế đánh giá một phen, Tiêu Viêm trong lòng không khỏi sợ hãi, khó trách có thể làm cho phần lớn người trong đại sảnh ánh mắt nồng cháy như vậy.
Cùng nàng so sánh, với vị nữ tử tên là Lâm Phỉ kia, ít đi một phần tính chất kì ảo, đặc biệt mái tóc màu bạc tinh khiết lộng lẫy, càng làm cho một ít nữ tử trong lòng không khỏi có chút ghen ghét.
Ánh mắt quét ngang, Tiêu Viêm chậm rãi thu hồi mục quang của mình, hơi nghiêng thân thể, tự giác tránh ra nhường đường đi.
Ngân bào nữ tử chậm rãi đi đến, nhìn liếc qua Tiêu Viêm ở bên cạnh rồi đi đến chỗ của Phật Lan Khắc.
Đứng một bên, Tiêu Viêm ngửi thấy một làn hương nhàn nhạt phảng phất ra từ trong cơ thể nàng, trong lòng than thở một tiếng:"Cực phẩm."
"Sư phụ" Đi tới trước mặt Phật Lan Khắc, ngân bào nữ tử trên gương mặt thoáng lộ ra một nét tiếu ý, trong chốc lát, nụ cười như băng liên nở rộ trên núi tuyết, làm nhân sinh lại thêm kinh diễm.
"Ài, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi. Áo Thác lão gia hỏa này đã sớm không chờ được nữa." Ánh mắt nhu hòa nhìn đệ tử đắc ý của mình, Phất Lan Khắc vui mừng nói.
"Áo Thác đại sư" Ngân bào nữ tử quay đầu, đối với Áo Thác đang đứng một bên hơi cúi người thi lễ.
"Tuyết Mị nha đầu vẫn hiểu lễ phép, so với …Khụ, tốt lắm, tốt lắm, cũng nên bắt đầu thôi."Cười gật đầu, Áo Thác quay về phía đệ tử của mình đang bĩu bĩu môi, vội vã sửa lời.
"Ta tại Gia Mã đế quốc lăn lộn vài chục năm, chưa từng nghe một vị dược sư có tư cách nhận đệ tử nào có tên là Dược lão." Đối với cái tên xa lạ này, Áo Thác đồng dạng trong đầu cũng một mảnh mơ hồ.
"Quên đi, chờ khi thời gian kết thúc lại hỏi chi tiết xem sao. Hiện tại trong tình huống này, ta cảm giác bị tiểu gia hỏa kia đùa giỡn rồi."
Đem tư liệu trong tay căm giận ném cho thủ hạ bên cạnh, Phất Lan Khắc sắc mặt có chút hổ thẹn, dù sao trong phân hội hắn quản hạt lại phát sinh sự kiện này, nếu truyền ra ngoài ắt sẽ gây ra sự giễu cợt cho luyện dược sư công hội.
Ở bên ngoài Phất Lan Khắc đối với Tiêu Viêm đang rất căm giận, thì bên trong vòng sáng, Tuyết Mị cùng Lâm Phỉ với cái thanh niên này cũng có chút ngạc nhiên. Người thanh niên này, ngươi nghĩ mình đang đùa sao?
Lúc này Tiêu Viêm không hề biết sự do dự của hắn đã làm nhiều người chú ý như vậy. Trầm ngâm một hồi lâu, khẽ thở dài một hơi, bàn tay chậm rãi áp vào hỏa khẩu, trong lòng bất đắc dĩ nói:"Quên đi, hỏa diễm dù đặc biệt một chút thì có sao? Họ cũng không thể đem ta cắt miếng mà nghiên cứu."
Trong lòng tự an ủi như vậy, đấu khí trong cơ thể Tiêu Viêm bắt đầu tràn ra, rất nhanh xuyên qua kinh mạch, sau đó theo bàn tay, một tiếng vang nhỏ nổi lên, rồi truyền vào trong dược đỉnh.
"Bùng." Theo một tiếng trầm đục, tử diễm trong giây lát nhanh chóng bùng lên từ trong dược đỉnh.
Cùng lúc đó, bên ngoài quang mạc, Phật Lan Khắc đang có chút tức giận tiếp nhận chén trà từ trong tay thủ hạ, vừa mới uống một ngụm nhỏ, trong khóe mắt thấy dược đỉnh của Tiêu Viêm bốc lên một ngọn tử diễm, lập tức nhãn đồng trợn tròn, "Phốc" một tiếng, trà trong miệng toàn bộ bị hắn phun ra ngoài…
Nước trà làm vạt áo ướt nhẹp, nhưng Phất Lan Khắc lúc này không quản đến đó, tay hắn run run chỉ vào hướng Tiêu Viêm, kinh hãi thất thanh nói:"Tử diễm? Dị hỏa?"
Nghe tiếng hắn nói, nhất thời trong đại sảnh đột nhiên tĩnh mịch, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Tiêu Viêm …