Đấu Phá Thương Khung
Chương 185 : Thanh Lân
Ngày đăng: 13:34 19/04/20
Lúc Tiêu Viêm tới Thạch Mạc thành thì màn đêm đã buông xuống. Mặc dù Tiêu Viêm không uống rượu, nhưng lúc này cũng phá lệ cùng Tiêu Đỉnh, Tiêu Lệ uống đến nỗi say tuý luý.
Hôm sau, Tiêu Viêm đầu óc có chút mê muội, mí mắt từ trong giấc ngủ mơ màng mở ra thì phát hiện, trời đã sáng. Bàn tay xoa xoa đầu có chút âm ỉ, sau đó nghiêng đầu nhìn chiếc chăn mỏng trên người, chậm rãi ngồi dậy rồi hung hăng lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng, sau đó khoanh hai chân lại, hai tay kết thủ ấn tiến nhập trạng thái tu luyện, bắt đầu trục xuất hơi rượu còn sót lại ra khỏi cơ thể.
Tu luyện hồi lâu, từ ngón tay của Tiêu Viêm khẽ bắn ra, một luồng tửu khí nồng nặc liền phun ra ngoài.
Sau khi đem hết hơi rượu trong cơ thể bức ra, Tiêu Viêm thở nhẹ một hơi, lúc này mới từ từ mở hai mắt ra, đồng tử màu đen lại một lần nữa khôi phục sự tỉnh táo.
"Cót két!"
Ngay sau khi Tiêu Viêm mở mắt không lâu, cửa phòng đột nhiên nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thân ảnh xinh đẹp lặng lẽ tiến vào. Bất quá sau khi nhìn thấy Tiêu Viêm ngồi ở trên giường, hơi kinh hãi, liền vội vã cúi người thi lễ, thanh âm sợ hãi nói:" Tiêu Viêm thiếu gia, ngài đã thức dậy rồi a?"
Cô gái tiến vào, tuổi tác cũng không lớn, nhìn qua tựa hồ so với Tiêu Viêm còn nhỏ hơn chút ít, một thân trang phục thanh nhã màu xanh lục, thân hình mặc dù xinh xắn, bất quá hình như cơ thể phát dục tương đối thành thục, song nhìn qua vẫn thoáng có chút ngây thơ.
Một khuôn mặt trái xoan tinh tế đáng yêu, đích thực giống như một búp bê xinh xắn, bộ dáng rụt rè giống như thỏ con hốt hoảng lo sợ, làm cho trong lòng người trước mặt không khỏi có cảm giác thương sót.
Vừa thoáng nhìn lục y thiếu nữ, Tiêu Viêm cũng sửng sốt một hồi, sau đó hướng về phía nàng hoà nhã gật đầu.
"Tiêu Viêm thiếu gia, ta... ta đến giúp ngài rửa mặt nhé?" Đem chậu nước đang bưng trong tay nhẹ nhàng đặt ở trên giá gỗ ở phía ngoài giường, thiếu nữ đáng yêu đứng ở bên giường khẩn trương, thấp giọng nói.
"A a, không cần đâu, ta tự mình đến." Lắc đầu cười, Tiêu Viêm từ trên giường đi xuống, sau đó đi đến giá gỗ bên cạnh. Tuỳ ý rửa mặt một lần, nghiêng đầu nhìn bộ dáng khẩn trương của thiếu nữ, không khỏi cười hỏi: " Cô tên là gì?"
"A!!!" Nghe vậy thiếu nữ sững người ra, sau đó mở miệng nói: "Ta...ta gọi là Thanh Lân."
"Ân!" Ôn nhu trả lời, Thanh Lân cẩn thận chậm rãi đi theo.
Đi ra khỏi căn phòng. Bên ngoài phòng ánh sáng rự rỡ chiếu xuống làm cho cả người ấm áp, mặc dù sa mạc nóng bức, bất quá hiện tại là lúc sáng sớm, nhiệt độ của ánh mặt trời vừa vặn không làm cho người ta cảm thấy nóng bức.
Một đường hành tẩu cùng Thanh Lân bên trong dong binh đoàn, hễ là gặp dong binh đang lui tới, những người này đều dừng lại ôn hoà bắt chuyện với Tiêu Viêm, hẳn là bọn họ cũng đã biết thân phận của Tiêu Viêm.
Bất quá khi ánh mắt của bọn họ chuyển đến Thanh Lân ở bên cạnh, thì từ tươi cười chuyển sang lãnh đạm, hơn nữa trong ánh mắt của một số người lại còn mơ hồ mang theo một tia chán ghét.
Đối với vẻ mặt này của bọn họ, Tiêu Viêm cũng chỉ đành khẽ thở dài một tiếng, xem ra thân phận của Thanh Lân, những người này đồng dạng đều biết. Nhớ lại Tiêu Viêm năm đó lúc suy bại bị coi là phế vật, cũng từng bị chịu qua loại đối đãi kiểu này, cho nên đối với Thanh Lân thương cảm bất lực, và có thêm vài phần tâm tình đồng cảm. Có điều,ở biên giới sa mạc, dong binh cùng với xà nhân khó có thể xoá đi huyết cừu, do đó dong binh mỗi lần nghĩ đến dòng máu chảy trong người thiếu nữ trước mặt này, chính là dòng máu dơ bẩn của xà nhân, thì không nhịn được toát ra loại tâm tình này. Cơ hồ không có thể có cái gì có thể áp chế, đây chính là loài người và xà nhân mâu thuẫn chán ghét lẫn nhau sinh ra trở mặt.
Vì loại người như Thanh Lân mang trong mình huyết mạch của nhân loại cùng xà nhân, nên phải chịu sự phân biệt cùng chán ghét của cả hai bên, nhưng có nói gì thì nói, nàng cũng chỉ là một cô gái vô tội mà thôi.
Dọc theo đường đi, đi theo bên người Tiêu Viêm, mỗi lần ánh mắt chán ghét ở chung quanh quét qua, đều làm cho thân hình xinh xắn của Thanh Lân run lên nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vốn làm cho vô số người yêu thích không nỡ rời tay, lúc này hiện đầy vẽ ảm đạm.
Đi qua một chỗ rẽ, Tiêu Viêm không nhịn được thở ra một tiếng, bước chân chậm rãi dừng lại. Nghiêng đầu nhìn nàng, bởi vì hắn thở dài,vẻ mặt Thanh Lân đột nhiên trở nên bất an. Trầm mặc hồi lâu, Tiêu Viêm ôn nhu nói với nàng: "Thanh Lân, không nên quá mức để ý ánh mắt của người khác, cần phải nhớ rằng, nàng không phải vì người khác mà sống, mà nàng sống là vì chính mình!" Nói xong, Tiêu Viêm vuốt vuốt đầu Thanh Lân tiếp tục hướng phía xa xa đi tiếp.
Nghe Tiêu Viêm nói, Thanh Lân sững sờ đứng tại chỗ, hồi lâu sau trên khuôn mặt tinh tế đáng yêu lộ ra một tia sáng kì dị, chiếc mũi thon thon khẽ nhếch lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong đôi mắt màu xanh biếc ba điểm màu bích lục nho nhỏ lại lặng yên hiện ra,không một tiếng động.
"Cám ơn ngài,Tiêu Viêm thiếu gia..."
Nhẹ giọng nỉ non một câu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân thoáng hiện ra một nụ cười tràn ngập hấp dẫn khác thường, sau đó chạy đuổi theo bóng lưng của thiếu niên phía trước.