Đấu Phá Thương Khung

Chương 212 : Tranh đoạt

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Cùng lúc khi Hắc bào nhân đem phân thân năng lượng của Nữ vương Medusa đánh tan, trên khuôn mặt của Nguyệt Mị cùng Mặc Ba Tư đồng thời hiện lên một tia cuồng bạo, quay đầu trở về phía sau, hướng đến vô số thủ vệ trên tường thành, gầm nhẹ:" Giết hết những nhân loại đó."



Nghe thấy Mặc Ba Tư hạ lệnh, nhất thời trên tường thành nổi lên những âm thanh phẫn nộ hưởng ứng thật lớn, vô số xà nhân nắm độc mâu trong tay, cước bộ lùi nhanh về phía sau hai ba bước, rồi đột nhiên vọt tới trước, độc mâu trong tay bắn ra, nhất thời trên bầu trời xuất hiện cả một mảng mưa độc mâu tối đen, hướng về đám người Hắc bào nhân cùng Cổ Hà cách đó không xa bắn tới, tiếng gió phá không bén nhọn khiến cho lỗ tai của người nghe mơ hồ có chút ong ong.



Thản nhiên nhìn trận mưa độc mâu trên bầu trời thanh thế kinh người như vậy, thân hình Hắc bào nhân không di động một chút nào, tụ bào chỉ khe khẽ vung lên, nhất thời một đạo long quyển phong màu xanh thật lớn đột ngột xuất hiện lơ lửng trước mặt, long quyển phong màu xanh này không ngừng xoay tròn với tốc độ cao, khiến cả cát vàng trên mặt đất cũng không ngừng bị xoay chuyển, bị hút vào trong đó.



Nhìn long quyển phong càng ngày càng khổng lồ đó, Hắc bào nhân tựa như đuổi muỗi, tùy ý phất tay một cái, nhất thời bạo long quyển phong màu xanh đó đột nhiên bắn ra, khiến trận mưa độc mâu đầy trời khắp đất kia cũng bị lực hút cuồng mãnh của gió lốc tán đi khắp nơi, ngẫu nhiên cũng có độc mâu xuyên qua được cơn lốc nhưng lại khó có thể tạo thành được uy hiếp gì đối với đám người Cổ Hà phía sau.



Đôi mắt dưới hắc bào nhìn chằm chằm vào từng trận mưa độc mâu không ngừng từ trên tường thành từng lượt từng lượt lao tới, bị một cơn lốc tùy tiện ngăn cản lại, hơi có chút xoay người lại, nhìn đám người Cổ Hà đang chờ đợi, thản nhiên nói:" Nhanh vào đi thôi, Nữ Vương Medusa hiện giờ đang ở thời khắc mấu chốt, vào lúc này nàng cực kỳ yếu ớt, ngươi nếu muốn lấy được Dị hỏa thì đây là cơ hội duy nhất."



Nghe vậy, Cổ Hà có chút cau mày, trầm ngâm trong nháy mắt sau đó sắc mặt ngưng trọng gật đầu, hắn cũng không phải là cái loại người mềm yếu thương cảm gì, lúc nào cần quyết đoán thì tuyệt sẽ không bởi vì vấn đề đạo nghĩa nhàm chán mà đánh mất đi cơ hội hiếm có.



" Lão sư, Phong Lê, Thượng Tinh, các người hỗ trợ ngăn cản hai ngườ Mặc Ba Tư, ta tiến vào trung tâm thành tìm kiếm Dị hỏa." Bàn tay đột nhiên vung lên, Cổ Hà trầm giọng nói.



" Hắc hắc, nếu ngươi đã nói như vậy, liền dễ dàng đại chiến một hồi rồi, dù sao ngươi là đại gia, thụ thương càng nặng thì thù lao sẽ càng nặng mà." Nghiêm sư nhếch miệng cười to nói.



Nghe vậy Cổ Hà có chút dở khóc dở cười, thân thể khẽ run lên, hai cánh đấu khí thật lớn ở phía sau lưng chậm rãi hiện lên, chân điểm trong không trung một cái, thân thể hướng về phía trong thành thị lao tới.



" Đứng lại cho ta!" Nhìn cử động của Cổ Hà, Mặc Ba Tư cùng Nguyệt Mị ở trên tường thành như một tia chớp lao đến, vẻ mặt âm lạnh quyết tâm ngăn cản lại.



" Hắc hắc, đối thủ của các ngươi là chúng ta!" Khí kình hung mãnh phá không mà đến, hung hăng hướng về phía hai người Nguyệt Mị chặn lại.
Trung ương của hồ bạc có một người đang đứng, chung quanh gợn nước lăn tăn, không có một con đường nào hướng đến chỗ đó.



Đứng ở trên bờ hồ bạc, Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn thấy đáy hồ trong suốt, liếm liếm môi, hai cánh sau lưng có chút đập nhẹ, khiến thân thể hắn tiến gần bờ hồ khoảng chừng trên dưới một thước, một cỗ năng lượng quỷ dị mạnh mẽ kéo thân thể hắn hướng vào trong hồ nước.



Ngay khi thân thể chuẩn bị chạm vào hồ nước, trái tim Tiêu Viêm đột nhiên co đập mạnh, một tia bất an nhanh chóng xuất hiện, phản xạ điều kiện từ trong Nạp giới lấy ra một khối ngọc thước, sau đó mũi chân điểm nhẹ lên trên, mượn vào lực đẩy này mà thân thể dán trên mặt hồ mạnh mẽ bắn ngược về phía sau.



Sợ hãi đứng ở bên bờ hồ bạc, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn ngọc thước trong nháy mắt đã bị ăn mòn thành một mảng hư vô, nhịn không được yết hầu nuốt một ngụm, lên tiếng chửi mắng....



" Cẩn thận một chút, trên mặt hồ không có cấm chế gì, nhưng nếu phi hành gì đó hẳn sẽ bị mạnh mẽ hút vào trong hồ bạc, hơn nữa trong hồ bạc này rõ ràng có kịch độc, chỉ cần hơi chạm một chút sợ rằng ngay cả Đấu vương cường giả cũng phải gặp phiền toái." Thanh âm Dược lão vang lên trong lòng.



" Mẹ kiếp...." Thấp giọng mắng một câu, Tiêu Viêm tức giận nắm chặt tay lại, một lúc lâu sau mới thở sâu ra một hơi, cười khổ nói:" Bây giờ phải làm sao?"



" Không có cách nào, chỉ có thể sử dụng biện pháp cuối cùng, tựa như lần trước tiến vào trong nham thạch cũng như tiến vào hồ bạc này, ta sẽ sử dụng Dị hoả bao bọc lấy người ngươi, ngươi dùng tốc độ thật nhanh lao lên tiểu đảo đó, nếu không sợ rằng sẽ bị kịch độc ăn mòn hết sạch cả xương cốt." Dược lão hơi trầm ngâm, rồi bất đắc dĩ nói ra.



" Vậy phải nhanh lên.... thời gian quý giá a!" Tiêu Viêm kích động xoa xoa tay, thúc giục nói.



Dược lão ừ nhẹ một tiếng, trên thân thể, ngọn lửa màu trắng bạc từ từ toả ra, chỉ trong chốc lát liền đem toàn bộ thân thể Tiêu Viêm bao bọc bên trong.



" Mẹ kiếp, liều mạng...." đứng ở bên hồ bạc, Tiêu Viêm nhìn hồ nước trong suốt, hung hăng cắn răng, sau đó nhắm mắt lại, phốc một tiếng liền nhảy xuống hồ.