Đấu Phá Thương Khung

Chương 226 : Thành Công

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Tâm thần điểu khiển một đám hỏa diễm màu xanh chậm rãi di chuyển, tầng băng do Băng linh hàn tuyền ngưng tụ thành không ngừng bị tan ra.



Cẩn thận điều khiển đám hỏa diễm nhỏ này chạy qua một số kinh mạch, mặt khác một đám nhỏ hỏa diễm màu xanh cũng từ từ bị đồng bạn hấp dẫn mà tiến tới hỗ trợ nhau. Tiêu Viêm lúc này khống chế Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tại kinh mạch trong cơ thể, cùng với một đám hỏa diễm màu xanh khác trong cơ thể từ từ dung hợp với nhau.



Cuối cùng thì một đám hỏa diễm màu xanh cũng bị Tiêu Viêm khổ cực thu tập vào một chỗ, lúc này chúng mới thực sự dung hợp với nhau, một lát sau ngưng tụ thành một chút thật nhỏ chất lỏng màu xanh.



Nhìn thấy chất lỏng màu xanh xuất hiện, Tiêu Viêm mạnh mẽ đưa nó vào trong kinh mạch, cắn răng chịu đựng cảm giác thống khổ, khiến dẫn nó vận hành trong kinh mạch.



Sau khi Thanh Liên Địa Tâm hỏa dung hợp, không thể nghi ngờ là càng trở nên cuồng bạo, vốn lúc trước băng tầng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ với màu xanh hỏa diễm nhưng nhất thời bây giờ có chút chống đỡ không nổi. Chất lỏng màu xanh đi qua, băng tầng tự nhiên trở thành không đủ chống đỡ, hơn thế nữa, khí lạnh phát ra cũng bị hỏa diễm màu xanh thiêu đốt thành một mảng hư vô, chính vì vậy mà băng tầng bị cắt đứt nguồn bổ sung năng lượng, vì vậy khó mà ngăn chặn dị hỏa ăn mòn.



Hiệu quả của Băng linh hàn tuyền đang dần dần lùi bước mỗi khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa bộc phát. Băng tầng phòng vệ trong mỗi kinh mạch cứ dần dần bị đám chất lỏng màu xanh hòa tan, nhất thơi kinh mạch giống như bị kích thích mạnh, thắt chặt lại rồi nở lớn ra. Một đau đơn kịch liệt trong linh hồn dâng lên, khiến cho Tiêu Viêm không khỏi phun ra một ngụm máu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Căn chặt hàm răng, cơn đau đơn kịch liệt làm cho Tiêu Viêm suýt ngất đi, thoáng rơi vào mơ hồ mới có thể từ từ ổn định tâm thần, cả vệt máu cũng không có thời gian lau đi, ngưng tụ tâm thần khống chế chất long màu xanh tiếp tục vận hành trong kinh mạch.



Càng vận hành, Tiêu Viêm đối với khống chế Thanh Liên Địa Tâm Hỏa càng ngày càng thành thục. Tuy nhiên, càng ngày hỏa diễm màu xanh cũng càng phóng thích ra nhiệt độ khủng khiếp. Lúc đầu, Băng linh hàn tuyền trong cơ thể của Tiêu Viêm còn chống đỡ được, sau càng ngày càng yếu và cuối cùng thì hoàn toàn biến mất.


Đến lúc trong tụ xoáy năng lượng của Tiêu Viêm chỉ còn lại ba giọt năng lượng màu tím thì chất lỏng màu xanh cũng đã vận hành xong lộ tuyến cuối cùng của công pháp Phần quyết. Lúc này Tiêu Viêm đang bị đau đớn mạnh mẽ khiến hắn cơ hồ chết lặng, chợt xuất hiện một ít nhàn nhạt ôn lương, khiến hắn phục hồi một ít tỉnh táo.



Sau khi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa xuyên qua lộ tuyến của Phần quyết công pháp, cỗ nhiệt lượng mang tính phá hủy khủng khiếp đột nhiên chậm rãi thu liễm, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn tiến vào chất lỏng màu xanh, một tia ôn thuận ẩn ẩn phát tán.



- Thành công rồi sao…?



Trong sơn động, Dược lão nhìn nhìn da tay cùng toàn thân Tiêu Viêm không còn một chỗ nào hoàn hảo, thở một hơi dài, khuôn mặt tràn ngập sự vui sướng, có một chút gật đầu tán thưởng, búng ngón tay, một viên đá hóa thành một đạo quang mang bắn thẳng vào thân thể Tiêu Viêm.



Khi đạo quang mang vừa tiến vào thân thể Tiêu Viêm thì ngay tức khắc, hỏa diễm màu xanh chói mắt từ trong thân thể Tiêu Viếm bắn ra, bao bọc hắn như một cái lồng, ngăn cách hắn với bên ngoài.



Nhìn thấy cái lồng lửa đó, Dược lão mỉm cười, thấp giọng lẩm bẩm:



- Thật sự là tiểu tử kinh khủng, có thể chịu được sự đau đơn của dị hỏa luyện thể, bây giờ không thể dậy nổi…



Cái lồng lửa mở rộng ra trong sơn động, trông giống như hình quả trứng, bao trum lấy thân thể thiếu niên, hỏa diễm màu xanh bốc lên như muốn tuyên bố rằng hắn đã phá kén thành bướm.