Đấu Phá Thương Khung

Chương 292 : Hội tụ,Mộc Chiến

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Sau khi từ luyện dược sư công hội đi ra. Tiêu Viêm trực tiếp về tới khách điếm. Ở trong đó điều tức mấy giờ. Thẳng đến khi trạng thái hồi phục đến đỉnh cao. Lúc này mới lại đi ra khách sạn. Sau đó một đường hướng Nạp Lan gia tộc đi tới. Bắt đầu liệu trình khu độc hôm nay.



Mặc dù biết rõ mỗi một lần thay Nạp Lan Kiệt khu độc. Chính mình trong cơ thể lạc độc càng lúc càng thêm đậm. Nhưng bởi vì trong lạc độc ẩn chứa năng lượng hùng hồn cùng với Thất Huyễn Thanh Linh tiên. Tiêu Viêm cũng chỉ tiếp tục làm như vậy. Bất quá mặc kệ lạc độc dị thường như thế nào. Hắn cũng không phải quá lo lắng. Dù sao có Thanh liên địa tâm hỏa hộ thể. Tựu tính đến lúc lạc độc bạo phát. Tiêu Viêm cũng tin tưởng có thể chống lại.



Trải qua mấy ngày nay mỗi lần xuất môn do Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc tự mình đưa tiễn. Hiện tại cả Nạp Lan gia tộc mọi người đã nhận thức Tiêu Viêm người thanh niên khuôn mặt lạnh lùng này. Cho nên nhìn thân ảnh của hắn. Không những không có bất luận kẻ nào ngăn trở. Hơn nữa khi đi ngang qua hắn. Còn cung kính khom người hành lễ.



Lúc này sắc trời đã hôn ám. Nhưng mà trong Nạp Lan gia tộc. Lại vẫn như cũ là đèn dầu thắp sáng, tộc nhân lui tới trên đường không ngớt. Giống như một phiên chợ.



Tiêu sái đi qua vài con đường quen thuộc. Nạp Lan gia tộc đại sảnh rộng lớn xuất hiện ở trong tầm mắt. Tiêu Viêm chầm chậm bước gần. Từng đợt âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng cười. Từ trong đại sảnh truyền ra. Động tĩnh lớn thế này làm cho Tiêu Viêm. Lông mày hơi cau lại.



Chậm rãi đến gần đại sảnh. Tiêu Viêm giương mắt liếc. Lại nhìn thấy trong đại sảnh rộng lớn không ít người ngồi trong đó. Cùng nhau nói cười lúc này. Giống hệt một cuộc tụ họp rộn rã phô trương.



Đứng ở cạnh cửa. Tiêu Viêm ánh mắt trong đại sảnh đảo qua. Có chút kinh ngạc phát hiện. Không chỉ có Liễu Linh cùng với tiểu công chúa.. Chính là ngay cả Nhã Phi cũng ở trong đó. Giờ phút này nàng một thân một bộ sườn xám màu đỏ bó sát người. Một cái áo choàng lông chồn trắng như tuyết. Khiến nàng càng thêm vài phần tao nhã quý phái. Những đường cong đẹp mê người. Làm cho trong đại sảnh không ít tầm mắt nam nhân len lén phóng lại.



"Xem ra tựa hồ tới không đúng lúc..."



Nhìn đại sảnh náo nhiệt này. Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu. Vừa muốn xoay người trở về. Thanh âm nữ tử nhu hòa đột nhiên từ một bên truyền ra:"Nham Kiêu tiên sinh. Nếu đã tới, xin mời vào đây nghỉ tạm một chút đi."



Nghe được thanh âm nọ. Tiêu Viêm quay đầu lại. Nhìn nữ nhân quý phái đang mỉm cười đứng ở một bên cây cột. Khuôn mặt lạnh nhạt không tự chủ được hơi hoãn một chút. Bất quá ngay sau đó. Khuôn mặt đó lại hồi phục lạnh lùng. nói:"Không cần. Nạp Lan tiểu thư. Ta là người không ưa náo nhiệt, không quá thích ở nơi như vậy."



Mỹ nhân đứng sát cạnh cây cột. Tự nhiên đó là viên minh châu của Nạp Lan gia tộc-Nạp Lan Yên Nhiên. Nàng lúc này cười đứng đó,trên khuôn mặt tinh sảo tuyệt luân chứa chút tiểu ý nhu hòa. Trên thân thể là bộ quần áo mang một màu xanh đặc trưng của Vân Lam Tông đệ tử. Thỉnh thoảng lại nổi bật ra ở dưới những đường cong uyển chuyển. Trong các mỹ nhân mà so sánh. Nàng tựa hồ không chút nào so với Nhã Phi thua kém. Chỉ bất quá khí chất của hai người. Lại hoàn toàn bất đồng.



Nhìn Nạp Lan Yên Nhiên hiện giờ. Tiêu Viêm không thể không thừa nhận. Ba năm này.Từ một cô gái ương bướng lúc đầu. Lột xác thành một nữ nhân thành thục có khí chất thoát tục. Nữ nhân như vậy. nếu như nói nàng có thể làm cho hàng nghìn hàng vạn nam nhân lấy làm mục tiêu truy đuổi cũng không kì quái.



Bất quá mặc kệ Nạp Lan Yên Nhiên tái biến hóa như thế nào. nhưng giống như đã khắc sâu trong trí nhớ của Tiểu Viêm. Thủy chung vẫn là cô gái lúc đầu tại Tiêu gia cường hoành ép bức thối hôn. Hơn nữa cô gái hống hách đó còn khiến cho phụ thân của hắn cực kì khó xử. Cho nên. Tiêu Viêm đối với nàng. Vẫn khó có thể hiện ra sắc mặt tốt đẹp gì.



"Nham Kiêu tiên sinh. Nghe nói lần này luyện dược sư công hội nội bộ kiểm tra. Ngươi thành tích rất không tồi thì phải." Qua mấy ngày gặp mặt. luôn nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Viêm. Cho nên Nạp Lan Yên Nhiên cũng không bởi vì vẻ mặt hắn hiện tại mà thối lui. Chậm rãi đi đến gần. Cười dài nói:"Chúc mừng."



Ngửi làn gió thơm lượn lờ bên cạnh. Tiêu Viêm cước bộ không tự chủ tránh sang một bên. Đối với Nạp Lan Yên Nhiên vì sao có thể biết kết quả kiểm tra của nội bộ luyện dược sư công hội.. Hắn vẫn chưa cảm thấy kinh ngạc. Lấy thế lực Nạp Lan gia tộc tại Gia Mã thánh thành. nghĩ muốn lấy điểm ấy tình báo cũng không phải khó khăn. Huống hồ. Liễu Linh vì lấy lòng nàng cái gì mà chả nói...



"May mắn." Thản nhiên lắc đầu.Tiêu Viêm cộc lốc phun ra hai chữ,sau đó lại bảo trì trầm mặc. Trong khi nói chuyện. Hắn ngay cả ánh mắt cũng không liếc về phía Nạp Lan Yên Nhiên.



Thái độ luôn lạnh lùng của Tiêu Viêm từ chối người từ ngoài ngìn dặm. Làm cho Nạp Lan Yên Nhiên có chút đau đầu. Nhiều năm như vậy,chỉ có thanh niên trước mặt là nam nhân đầu tiên đối với nàng lãnh đạm như thế. Cười khổ lắc đầu. Cũng không muốn nói chuyện nữa. Song vừa định lui về. Một đạo tiếng cười khẽ khiến nam nhân bũn rũn. Đột nhiên tại phía sau hai người vang lên.



"Ha ha. Nạp Lan tiểu thư. Bên trong thật nhiều người đang chờ nàng.Thế nhưng nàng lại là nhàn nhã ở chỗ này bồi tiếp người khác nói chuyện phiếm a."



Nghe đạo tiếng cười quen thuộc này. Tiêu Viêm lúc này mới quay đầu sang. Nhìn nữ nhân quyến rũ đang bưng chén rượu hồng dựa người vào đại môn. Khuôn mặt lãnh đạm đã từ từ tan ra.



"Này. Nham Kiêu tiên sinh. Chúng ta lại gặp mặt nga." Cười dài bước lên. Nhã Phi hướng về phía Tiêu Viêm giơ ngọc thủ đang cầm chén rượu trong suốt, cặp mắt nhỏ hẹp. Lộ ra giống như hồ li tinh giảo hoạt.



"Như thế nào? Nham Kiêu tiên sinh hình như đối với Nhã Phi tiểu thư rất quen thuộc?" Nghe Nhã Phi bắt chuyện. Nạp Lan Yên Nhiên đôi lông mày không tự chủ giật giật. Mỉm cười hỏi.



"Ta cùng với Nham Kiêu nhận thức đã nhiều năm. Quan hệ còn rất không tồi." Nhã Phi thản nhiên cười nói. Sóng mắt lưu chuyển lúc này quét về phía Tiêu Viêm. Lại cười nói:"Ngươi nói có phải không? Nham Kiêu tiên sinh?"



Nhún vai. Tiêu Viêm thuận tay lấy chén rượu trong suốt trong tay Nhã Phi.Sau đó nét mặt bỗng có chút chuyển sang vẻ tươi cười,uống một hơi cạn sạch, cười nói:"Ngươi như thế nào tới nơi này?"



Một phen từ trong tay bị Tiểu Viêm đoạt được chén rượu. Nhã Phi mặt cười ửng đỏ sẵng giọng:"Ngươi, như thế này rất không lễ phép..."
......



"Liễu Linh đại ca. Đó chính là gia hỏa đã thắng nhà ngươi à? Nhìn qua rất bình thường." Ở đại sảnh trong một vòng tròn. Một người thanh niên thân hoa phục. Liếc mắt nhìn về phía chỗ Tiêu Viêm một cái. xem thường bĩu môi. nói.



"Ha ha. Tài nghệ không bằng người a. Không có biện pháp." Liễu Linh bưng chén rượu. Cười nói.



"Hắc. Nói không chừng là tên kia là dùng biện pháp gì chúng ta không biết. Liễu Linh đại ca là đệ tử của Cổ Hà đại sư. như thế nào có thể thất bại trước loại người vô danh này" Mặt khác một người thanh niên. Phụ họa cười lớn nói.



Liễu Linh mỉm cười, không có thay Tiêu Viêm giải thích cái gì.



"Bất quá tên kia diễm phúc không ít a. Dĩ nhiên có thể cùng Thước Đặc Nhĩ gia tộc Nhã Phi tiểu thư thân cận như vậy." Một nam tử từng có chủ ý với Nhã Phi. Nhìn bộ dáng hai người cười đùa. Không khỏi miệng đầy khí chua tức giận nói.



Tiểu công chúa nhợt nhạt nhấp một ngụm hồng tửu. ngón tay khẽ bắn tại chén thủy tinh. Phát ra tiếng vang thanh thúy. Nàng biếng nhác liếc nhìn Tiểu Viêm một cái. Khẽ cười nói:"Hôm nay buổi tối có lẽ sẽ phát sinh chút chuyện thú vị gì đó..."



"Là ý gì?" Nghe vậy. Liễu Linh sửng sốt.



"Hãy chờ xem..." Tiểu công chúa cười thần bí. Đem hồng tửu trong chén. Uống một hơi cạn sạch.



......



Theo thời gian tụ hội chậm rãi trôi qua. Nạp Lan gia tộc chỗ đại môn. Trên ngã tư đường đèn dầu thắp sáng. Một huyết hồng đại mã đột nhiên từ mặt khác ngã tư đường một bên hung hăng xông tới. Dọc hai bên đường. Người qua đường đều kinh hoàng vội vã né tránh.



Bạo lược mà qua, huyết hồng đại mã sắp tới đại môn của Nạp Lan gia tộc.Lúc này đột nhiên tĩnh lặng. Một đạo thanh sắc nhân ảnh. Từ trên lưng ngựa mạnh mẽ nhảy xuống. Ngẩng đầu nhìn đại môn. Dưới ngọn đèn chiếu xuống. Lộ ra một khuôn mặt người tuổi trẻ cùng với nhãn châu lúc này. Ánh lên vẻ hung bạo giống như mãnh hổ.



Vị thanh niên này tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu. Không chút nào nhìn phía thủ vệ bên cạnh đại môn. Tiện tay lấy ra một cái thẻ bài. Sau đó đạp bước tiến vào Nạp Lan gia.



......



Trong đại sảnh náo nhiệt phi thường. thanh y thanh niên mở rộng đại môn đi vào. Khoanh tay. trề môi nhìn những người bên trong. Miệng lầm bầm vài tiếng. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói:"Một đám ngu ngốc......"



Ngay lúc thanh niên tiến vào đại sảnh. Có vài đạo ánh mắt. Lặng lẽ sáng lên...



Tầm mắt tại trong đại sảnh vội vàng đảo qua. Thanh niên tựa hồ là đang tìm tìm cái gì. sau một lát tầm mắt đọng lại. Khóe miệng nứt ra. trên khuôn mặt. nhất thời sát khí dày đặc.



......



Trên bữa tiệc bữa tiệc an tĩnh. Tiêu Viêm cùng Nhã Phi cười đàm luận. Một lát sau, bưng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm. Khuôn mặt đang cười đột nhiên cứng ngắc. Nhãn đồng an tĩnh. chợt co rút nhanh lên. Nguồn truyện: Truyện FULL



Không có bất cứ cái gì báo hiệu. Thanh sắc đấu khí. Đột nhiên từ trong cơ thể Tiêu Viêm bạo dũng ra. Trong tay chén rượu "Rắc" một tiếng. Vỡ tan ra. Thân thể mạnh mẽ xoay chuyển,lòng bàn tay nắm chặt thành quyền tạo thành tiếng xé gió bén nhọn. Hung hăng hướng kình khí phía sau đang hung mãnh đánh tới.



"Ầm!"



Một tiếng trầm đục. Năng lượng mạnh mẽ từ nắm tay Tiêu Viêm bắn mạnh ra mọi nơi. Những cái bàn chung quanh. Trong giây lát. Đều dưới luồng kình phong răng rắc bạo liệt.



Chỗ nắm tay truyền đến kình khí hung hãn. Làm cho Tiêu Viêm phải lui ra phía sau vài bước mới hóa giải hoàn toàn. Khuôn mặt đang mỉm cười từ từ âm trầm. Ngẩng đầu lên. Nhìn người vừa đánh đến một chưởng. Tên thanh niên vẻ mặt hung lệ đang hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Viêm. Trong nhãn châu đen kịt. Sát ý âm lãnh, cuồn cuồn tỏa ra.