Đấu Phá Thương Khung
Chương 306 : Quỷ bí hắc bào nhân
Ngày đăng: 13:36 19/04/20
Theo ngã tư đường, Tiêu Viêm một đường hướng chỗ khách sạn đang ở đi tới, trên dọc đường đi, chung quanh ánh mắt sung bái chỉ chỉ trỏ trỏ làm cho hắn có chút đau đầu, bất đắc dĩ nên cước bộ có phần nhanh hơn, chuyển qua mấy con phố cuối cùng lủi vào khách sạn,đi thẳng đến phòng mình.
Đẩy cửa vào phòng, Tiêu Viêm liền đóng chặt cửa, dựa lưng vào cánh cửa. Lúc này mới thở dài một hơi, vuốt vuốt trán, trên khuôn mặt hơi có chút mệt mỏi, hai đợt khảo hạch, mặc dù nhìn như đơn giản nhưng huyền cơ ẩn giấu trong đó lại làm cho Tiêu Viêm rất hao tổn tinh thần. Hơn nữa cuối cùng cùng với thiếu niên áo bào xám so đấu về tốc độ, lại làm cho mệt mỏi sâu thêm một chút. Khống chế dị hỏa, vốn chính là việc làm cho tinh thần hao tổn vô cùng.
Lắc lắc đầu, Tiêu Viêm tiến vào phòng, phất một ít nước lạnh lên mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh hơn rất nhiều, sau đó bước nhanh tiến vào nội sảnh, tại trên giường xếp bằng ngồi xuống, cố nén cơn buồn ngủ đang tới, hai mắt khép hờ, hai tay kết ấn tu luyện, hít sâu mấy hơi, cố gắng làm cho hơi thở chính mình ổn định, dần dần chìm vào trạng thái tu luyện.
Trải qua mấy năm lịch lãm, Tiêu Viêm sớm đã rõ ràng, lúc tinh thần mệt mỏi mà tiến hành tu luyện thì có thể tăng thêm nửa phần công hiệu, mặc dù loại trạng thái này cũng không hiếm, cũng mặc kệ thiên phú có siêu phàm như thế nào đi nữa, nhưng muốn trở thành cường giả, thì đều phải trải qua ngày tháng tích lũy, dược lão đã từng nói "Chỉ có dày công tích lũy mới có thể bộc phát, đây mới là con đường chân chính của cường giả ". Mà đối với điều này, Tiêu Viêm cũng đã thầm chấp nhận.
Theo Tiêu Viêm từ từ tiến vào trạng thái tu luyện.Làn ngực hơi phập phồng cũng lặng lẽ an tĩnh xuống. Một hồi sau đó, mới hơi có một chút nhấp nhô, mà lúc này, xung quanh thoáng từng đợt ba động khí lưu năng lượng mắt thường có thể thấy được theo sự hô hấp của Tiêu Viêm quán chú nhập thể, cuối cùng qua luyện hóa, năng lượng hóa tinh thuần, xâm nhập vào bên trong kinh mạch, xương cốt, tế bào.
Tại lúc năng lượng xâm nhập, Tiêu Viêm có thể rõ ràng nhận thấy được tinh thần mệt mỏi như thủy triều đang giảm đi.
Tu luyện liên tục sau hai canh giờ ngồi trên giường giống như cọc gỗ.Tiêu Viêm ngón tay đột nhiên nhẹ run rẩy. Con mắt chậm rãi mở, trong nhãn châu đen kịt đúng lúc này tinh quang chợt hiện.
Miệng khẽ nhếch,một làn hắc khí phun ra, thoáng ẩn chứa mùi vị cay mũi nhàn nhạt.Tiêu Viêm xoay xoay cổ, cúi đầu nhìn ngón giữa của bàn tay trái mơ hồ biến thành màu đen, lông mày hơi cau lại, thấp giọng nói:" Cái gì đây chứ. Quả thực giống như giòi trong xương. Lần khu độc này. Không biết đến tột cùng là buôn bán lời,hay là lỗ nữa?"
Mặc dù Tiêu Viêm có dị hỏa hộ thể,nhưng bất kể là ai trong cơ thể tồn tại loại độc dược trí mạng này, cơ hồ đều có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào.Có nghĩ đến,nhưng cũng không thể làm được điều gì để ngăn chặn từng bước phát triển của nó.
"Ai, chỉ có thể đợi sau khi sư phụ tỉnh lại, có lẽ mới có thể có biện pháp giải quyết thứ này". Lắc đầu cười khổ, Tiêu Viêm nằm trên giường ấm áp lại tiếp tục thì thào:"Chờ ngày mai đại hội chấm dứt..mà Nạp Lan Kiệt cũng chỉ còn một lần khu độc cuối cùng nữa là khỏi hẳn,đến lúc đó……"
"Đến lúc đó cũng là đến thời điểm ước hẹn ba năm rồi" Nhẹ mím môi Tiêu Viêm bỗng nhiên thở dài một hơi.Ba năm thời gian. Lúc trước, thiếu nữ bồng bột kia, bây giờ đã lột sát thành thục hơn rất nhiều.
Trước kia, Tiêu Viêm vốn tưởng rằng chờ mình lần nữa nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên,tất nhiên sẽ phẫn nộ khó có thể che giấu cảm xúc của chính mình. Nhưng lúc gặp nàng,có lẽ duyên cớ là bởi vì giờ phút này đang sử dụng thân phận Nham Kiêu. Hắn phát hiện chính mình không ngờ lại tỉnh táo,cơ hồ bình thường như chưa bao giờ cùng nàng gặp mặt. Trong khoảng thời gian này,hắn cũng giống người dưng nước lã, cử chỉ ăn nói với nàng đều là thờ ơ lạnh nhạt.
Ba năm thời gian, đồng dạng cũng từ thiếu niên non nớt ban đầu trở nên thành thục chững chạc lên. Năm đó Tiêu gia bị thối hôn một trận khôi hài, bây giờ hắn xem ra quả thực cảm thấy rất tức cười. Nhưng hết lần này đến lần khác, lại không còn được bao nhiêu phần phẫn nộ như năm đó.
Thiếu niên lúc đầu đã có phản ứng kịch liệt như vậy. Có lẽ là bởi vì duyên cớ đang mang một khối tâm tình mẫn cảm là một tên phế vật. Ở trong gia tộc chịu đủ trào phúng cùng xem thường, mà Nạp Lan Yên Nhiên lại cường thế bức thối hôn. Có khác gì,chém một đao vào cái tâm linh mẫn cảm yếu đuối khi đó.Ở dưới cái cường độ dày xéo chà đạp cao đến như vậy, thiếu niên năm đó nhẫn nại không nỗi nữa, rốt cuộc cũng bạo phát. Vì vậy,mới có mấy năm nay, cố sự như thế này.
Chí ít Tiêu Viêm hiện tại đang nghĩ, nếu như lúc đầu hắn vẫn như cũ, vẫn còn thiên phú, không có bị ngăn trở trải nghiệm qua cảm giác biến thành phế vật. Vậy ngày đó cho dù Nạp Lan Yên Nhiên đến thối hôn, hắn cũng sẽ không cảm thấy có bao nhiêu phẫn nộ.
Bất quá, hắn cũng đồng dạng có thể khẳng định một điểm, nếu là không có trải qua kinh lịch mấy năm là phế vật cùng với hành động thối hôn của Nạp Lan Yên Nhiên. Hắn Tiêu Viêm, tuyệt đối cũng có thể ở cái tuổi hai mươi. Từng bước đi tới được ngày hôm nay, làm cho vô số người nhìn bằng con mắt khác hẳn.
Nghĩ tới chút chuyện cơ hồ có thể thay đổi hướng đi ngày sau. Tiêu Viêm hơi có chút thất thần, chợt cười khổ lắc đầu. Giả thiết thủy chung chỉ là giả thiết. Cho nên, mặc kệ hiện giờ hắn đối với Nạp Lan Yên Nhiên là loại thái độ gì. Nhưng mà Vân Lam Tông kia, bắt buộc phải đến.
"Biết lúc trước chúng ta tại Diêm thành thời điểm cùng hai vị cường giả đấu hoàng thần bí chiến đấu chứ? " Hải Ba Đông vuốt vuốt chòm râu, cau mày nói nhỏ: "Lúc đó, ta từng mơ hồ cảm ứng được có một đạo khí tức khác cực kỳ mạnh mẽ tồn tại. Bất quá trong tình huống khẩn cấp như vậy, ta cũng cảm ứng không chính xác. Nhưng từ đó trở đi, ta từng có nhiều lần từng cảm ứng. cũng có đồng dạng cực kỳ mơ hồ như ngươi vừa nói tối hôm nay. Ta phỏng đoán tựa hồ có một vị thần bí nhân, đi theo phía sau chúng ra đã lâu rồi. "
Hải Ba Đông thấp giọng, làm cho Tiêu Viêm đột nhiên kinh hoàng sởn tóc gáy. Nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Ngay cả ngươi cũng cảm ứng không được? Điều này như thế nào có thể? Chẳng lẽ thần bí nhân nọ là đấu tông cường giả sao? "
" Ách", Hải Ba Đông cười khổ lắc đầu, thở dài nói: "Ta đã sớm nói, đây là ta phỏng đoán. Đến tột cùng thật sự có một người khác hay không, hay là chúng ta tinh thần quá mẫn cảm vẫn chưa minh bạch"
Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng cười khổ một tiếng, cau mày suy nghĩ một chút, thật sự là nghĩ không ra hắn lúc nào tiếp xúc hoặc chọc giận một đấu tông cấp bậc cường giả.
"Tốt lắm, cũng đừng khổ não, chuyện kiểu này, thuận theo tự nhiên đi. Nếu thật sự có người theo dõi chúng ta. Vậy khẳng định là có mục đích. Đã như vậy, ta nghĩ,cũng sẽ phải hiện thân thôi." Hải Ba Đông vỗ vỗ vai Tiêu Viêm, an ủi nói.
Cười khổ gật đầu, Tiêu Viêm hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.
"A a. Buổi tối hôm nay có hứng thú theo ta ra ngoài cầu một chút hảo sự không? Pháp Mã hai cái lão gia hỏa này, đều có mặt a" Hải Ba Đông đột nhiên cười nói.
"Ách? Ba người các ngươi đều đi. Muốn làm gì?" Nghe vậy, Tiêu Viêm sửng sốt. Chợt ngạc nhiên nói. Ba gã đấu hoàng cùng nhau hành động. Bọn họ là chuẩn bị đi gặp ai đó sao?
"Hắc hắc"
"Chẳng lẽ là vị thiếu niên áo bào xám nọ?" Tiêu Viêm khẽ cau mày, một lát sau, lông mày nhíu lại,nói.
"Chính là tên đó. Pháp Mã chung quy đều cảm giác hắn có gì đó không đúng, cho nên muốn đi dò xét. Ngươi cũng biết, nếu là Gia Mã đế quốc đại hội bị người của Xuất Vân đế quốc đoạt được quán quân, điều này đối với danh vọng công hội tạo thành có bao nhiêu đả kích?" Hải Ba Đông cười nói.
"Các ngươi cũng không phải muốn…. " Tiêu Viêm bàn tay vung lên. Thấp giọng nói.
"Xem tình huống, không bài trừ loại tình huống này. Lần này giúp Pháp Mã lão gia hỏa kia. Hắn lại thiếu chúng ta một món nợ nhân tình. Ha ha. " Hải Ba Đông cười híp mắt.
"Các người thật tàn nhẫn" Tiêu Viêm kéo kéo khóe miệng. Màn phía sau đại hội này cũng quá mức hắc ám.
"Đừng nhiều lời, muốn nhìn một chút nội tình tên kia thì đi theo chúng ta."
Hải Ba Đông đứng dậy, từ từ đi ra ngoài phòng. Phía sau, Tiêu Viêm sau khi chần chờ cũng cắn răng đi theo. Hắn cũng muốn nhìn một chút, cái tên kia, thật sự tuổi trẻ mà có bản lĩnh như vậy, hay là bởi vì có nguyên nhân nào khác?