Đấu Phá Thương Khung

Chương 323 : Dược Lão Thức Tỉnh

Ngày đăng: 13:36 19/04/20


Một đường hấp tấp ly khai Nạp Lan gia tộc, Tiêu Viêm vừa muốn quay về lữ quán bỗng nhiên dừng bước tiến. Muốn đem Thất Huyễn Thanh Linh Tiên luyện chế thành dịch thể tự nhiên là cần dược đỉnh mà dược đỉnh của hắn trong đại hội đã sớm bạo tạc.



Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Viêm do dự một chút liền vội vã bước về hướng Mễ Đặc Nhỉ phòng đấu giá.Bởi sợ gặp Nhã Phi chậm trễ thời gian cho nên Tiêu Viêm chỉ tại vòng ngoài phòng đấu giá mua một dược đỉnh không khác lắm dược đỉnh lúc trước, rồi không dừng lại cấp tốc chạy về lữ quán.



Sau khi về tới lữ quán bước vào trong phòng, Tiêu Viêm trở cẩn thận đóng cửa phòng, bước nhanh vào phòng trong thở hổn hển vài ngụm khí rồi mới lấy Thất Huyễn Thanh Linh Tiên đặt ở trên mặt bàn.



Ngồi ở bên mặt bàn, Tiêu Viêm nhìn chằm chằm cây thực vật xa hoa kia. Sau một lúc lâu mới thở ra một hơi thật dài, mất bao công lao mới đem được nó tới tay, cũng không biết tột cùng đối với lão sư có hữu dụng hay không.



Chậm rãi bình phục tâm tình kích động, Tiêu Viêm cẩn thận quan sát cửa sổ rồi đi tới bên cạnh bàn, ngưng thần nhìn Thất Huyễn Thanh Linh Tiên không ngừng biến ảo màu sắc bàn tay huy động, một dược đỉnh hồng sắc xuất hiện ngay trên mặt bàn.



Bàn tay nhẹ nhàng trịnh trọng cầm ngọc bồn Thất Huyễn Thanh Linh Tiên, kình khí ẩn trong lòng bàn tay Tiêu Viêm bỗng phun ra, nghe được "răng rắc" một tiếng ở mặt ngoài ngọc bồn vết nứt như mạng nhện cấp tốc lan tràn ra. Bàn tay ấn trên cái khe, nhất thời ngọc bồn triệt để vỡ tan lộ ra rễ cây Thất Huyễn Thanh Linh Tiên bị bùn đất bao vây bên trong.



Nhìn bùn đất ướt át Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm, bàn tay lần thứ 2 đưa tới, nhàn nhạt ngọn lửa thanh sắc phóng xuất ra cỗ khí nóng cháy hơ bùn đất ướt át kia cho khô ráo, lúc này bàn tay vỗ nhẹ một chút đem bùn đất bên ngoài Thất tự động rơi xuống lộ ra rễ cây bên dưới không tổn hao gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Lòng bàn tay gập lại, một cỗ rất nhỏ hấp lực đem Thất Huyễn Thanh Linh Tiên bay lên sau đó dè dặt đưa vào trong dược đỉnh. Bàn tay ổn định ngọn lửa thanh sắc tụ lại lòng bàn tay, bấm tay bắn ra ngọn lửa nhanh chóng tiến vào dược đỉnh bay vòng vo quanh Thất Huyễn Thanh Linh Tiên.



Theo lúc ngọn lửa thanh sắc xuất hiện mang theo khí lưu nóng cháy, Thất Huyễn Thanh Linh Tiên vốn như ngọc bích nhanh chóng héo rũ. Nhưng mà tuy rằng cành lá ngày càng héo rũ thì đóa hoa thất sắc lại ngày càng tiên diễm. Khi cành lá hoàn toàn héo rũ tán thành tro thì vẻ đẹp của nó khiến cho con mắt thoáng mơ màng, đồng thời một cỗ mùi thơm tựa hảo tửu cửu mai đại địa chậm rãi thẩm thấu từ dược đỉnh lan ra.



Hít vào một hơi mùi thơm đậm đặc kia, Tiêu Viêm cả người giật mình một cái kinh ngạc phát hiện tuy rằng ban ngày đã qua tĩnh dưỡng nhưng vẫn như cũ có chút di chứng mệt mỏi. Dĩ nhiên lại hoàn toàn tiêu tán.
"Ừ!" Pháp Mã cùng Gia lão hơi gật đầu, vừa muốn nhích người thì hai sắc mặt chợt biến đổi quay đầu lại, hướng ánh mắt về phía đế đô xa xa.



"Linh hồn thật cường đại!" Một tiếng kinh hô, từ miệng hai người không hẹn mà cùng phát, chợt hai người nhìn nhau đều là từ trong mắt đối phương nhìn ra một mảng ngưng trọng.



"Đế đô sao bỗng nhiên toát ra cường giả bậc này? Vì sao chúng ta không nghe được nửa điểm tăm hơi?" Gia lão trầm thấp nói, làm người thủ hộ hoàng thất, bất luận cường giả nào xuất hiện tại đế đô hắn đều biết được trước tiên.



"Không biết, linh hồn này quá cường đại, hơn ta xa." Pháp Mã cúi đầu, trong thanh âm mơ hồ có một mảnh hoảng sợ.



Mặt khác, Hải Ba Đông cũng quay đầu nhìn phương hướng đế đô, Há mồm, trong mắt từ từ toát ra một tia kinh hỉ:



"Linh hồn lực lượng này, hình như là trong cơ thể Tiêu Viêm tiểu gia hỏa? Thực lực hắn hồi phục?"



"Đi thôi, quay về xem!" Hải Ba Đông con mắt nheo lại, vẫn chưa nói cho Pháp Mã hai người lai lịch cỗ linh hồn lực lượng này, thuận miệng nói một tiếng, sau đó lắc mình bay vút đi về đế đô.



"Ừ!" Pháp Mã hai người gật đầu, vọt người theo sát mà lên.



Theo ba người tiêu thất, một chiếc lá rụng phiêu phiêu đãng đãng chậm rãi rơi trên phiến băng, nhất thời theo một tiếng răng rắc thanh thúy, tảng băng hình người bỗng nhiên bạo liệt khắp bầu trời, tại ánh trăng chiếu rọi xuống từ từ tiêu tán.