Đấu Phá Thương Khung

Chương 349 : Xuống Núi

Ngày đăng: 13:36 19/04/20


Theo cái bóng xinh đẹp vừa xuất hiện trên quảng trường. ngắn ngủi tạo ra cho người ta cái cảm giác hít thở không thông.



Sự yên tĩnh giằng co một hồi lâu, cảm giác ấy rốt cuộc bị một giọng hoảng sợ thất thanh phá tan: "Mỹ đỗ toa nữ vương?"



Chỉ năm từ ngắn ngủn bật ra khỏi miệng, nhưng đột nhiên lại khiến cho tất cả mọi người ở trên Quảng trường đều không khỏi cảm giác rùng mình một cái. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Cái tên này cơ hồ đại đa số mọi người tại Gia mã đế quốc đều là biết đến danh tiếng của nàng. Cái sắc đẹp lãnh diễm mà lòng dạ lại sâu độc. Tại lúc trước kia trong cuộc chiến giữa Xà Tộc với Gia mã đế quốc, dựa vào một thân chém giết rất nhiều người mà thành danh a. Trong Gia mã đế quốc cũng có một số cường giả nhưng liệu có thể đếm được mấy người có đủ thực lực có thể đánh ngang tay cùng yêu nữ này.



Nữ vương Mỹ Đỗ Toa này tuy rằng sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn lúc giao tranh, tạo ra lực chấn nhiếp tại vùng phụ cận của tháp qua nhĩ đại sa mạc, nhưng đám Gia mã đế quốc lại không dám dễ dàng phát động chiến tranh.



Đối với nàng rất nhiều người chỉ dùng một từ "đáng sợ" để hình dung.



Ở trên bầu trời,Hải Ba Đông sắc mặt vốn ngưng trọng. Giờ phút này hoàn toàn chuyển đổi thành hoảng sợ, hắn có lẻ tại trước mặt mỹ đổ toa nữ vương có thể bảo trì trấn định. Nhưng là thủy chung khó che dấu được nội tâm cực kỳ sợ hãi, bởi tràng cảnh cuộc chiến đấu năm đó tại sa mạc đến nay khiến trong lòng hắn không thể nào quên được.



Mà quả thật hậu quả hắn hưởng được từ hơn mười năm sống trong sự phong ấn lại càng làm cho Hải Ba Đông đối với Mỹ đỗ toa nữ vương càng thêm sợ như xà hạt.



Tại cơn hoảng sợ chưa hết hẳn. Hắn đột nhiên sợ run cả người khi nhìn thấy đạo đạo cường quang quen thuộc từ trước người nàng tỏa ra. Rõ ràng là Thất thải đại xà,đó cũng chính là Mỹ đỗ toa nữ vương hóa thân.Mà nghĩ lại mình thì có một thời gian không có phát hiện ra tràng cảnh kinh khủng cùng với nữ nhân này ở cùng một chổ không biết bao lâu thời gian. Hãi Ba Đông sau lưng nổi lên một mảnh lạnh lẻo.



"Tiêu Viêm hỗn đãn! Mang theo quả bom nổ chậm Mỹ đỗ toa nữ vương ở trong người. Có thật là hắn muốn hại chết ta phải không!?" Hải Ba Đông trong lòng thoáng có chút tức giận mắng thầm.



"Sách Sách" Mỹ đỗ toa nữ vương cười.



"Này tiểu từ kia không uỗng bổn tiểu thư ta xem trọng ngươi a. Mặc dù thực lực không ra sao cả nhưng lại có được hộ thân cường giả thật quả là biến thái, Lần đi tới Vân Lam Tông này, sợ rằng cho dù nếu không có ta.Nói vậy thì hẳn là ngươi cũng có thể thuận lợi rời đi". Một thân Lăng ảnh đang than thở lắc đầu lúc này bởi sự xuất hiện của Mỹ đỗ toa nữ vương cũng đồng làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.



Lúc bấy giờ, Gia Thiên cùng Pháp Mã sắc mặt biến thành cực kỳ ngưng trọng rồi đứng lên. Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi đều là hít thật sâu một hơi dưỡng khí. Nhưng là cũng…nửa câu nói không thốt nên lời bởi lúc này đây thật là có điểm đã kích quá lớn.



"Mỹ đỗ toa nữ vương! Nàng không phải tấn cấp thất bại rồi sao?" Đan vương Cổ Hà lặng nhiên nhìn vẻ đẹp đẻ mỹ nhân kia. Trong khi ánh mắt lại chậm rãi quét về phía Tiêu Viêm. Mày khẻ cau, thấp giọng nói: "Xem ra cũng không phải là thất bại rồi, mà là ở lúc tấn cấp đó hẳn là bị Tiêu Viêm thần không hay quỷ không biết mang đi mất làm cho mọi người không biết đường nào mà tìm? Nữ nhân này nếu mà đến đây đột nhiên nổi cơn hứng thú muốn giết người thì đến gà chó cũng khó thoát, thật là phiền toái a. Con ả này thật là tốt vận, dĩ nhiên còn có thể sống đến bây giờ".




Cắn răng. Vân Lăng nói: "Nhưng hôm nay rõ ràng là Tiêu Viêm không để cho Vân Lam Tông ta một chút mặt mũi a. Nếu là không tìm ra cơ hội vãn hồi, chờ việc này truyền đi ra ngoài, vậy không phải người ta cười vào mũi mình rồi sao?"



Nhíu mày. Vân Sơn nói: "Ngươi nghĩ như thế nào?"



"Xem hôm nay Tiêu Viêm sau lưng có bộ thủ trợ giúp, ta dám khẳng định. Mặc Thừa đến chết tuyệt đối cùng hắn thoát không được có mối quan hệ. Nếu hắn không chịu ở lại Vân Lam Tông, bất quá chúng ta có lẻ có thể đi Ô thản thành nhổ cỏ như loại bỏ vảy ở vết thương đi. Vân Lăng thấp giọng nói.



"Hồ đồ!" Sắc mặt trầm xuống. Vân Sơn thấp giọng trách mắng: "Ta xem ngươi thật sự là lão hồ đồ rồi. Nếu ngươi biết Tiêu Viêm sau lưng có rất ít trợ thủ.Vậy lại đi đeo vào người Mặc thừa cái tội ấy? Trị sao? Việc này đến tận đây là kết thúc. Ngày sau, đừng có nhắc lại!"



Xong lời, Vân Sơn tụ bào vung lên xoay người quay về quảng trường trung ường bước đi. Bắt đầu an bài người đi thu thập hậu sự.



Sắc mặt một trận thanh bạch nhìn cái phất tay áo của Vân Sơn, Vân Lăng chậm rãi vuốt vết thương đáng sợ ở trên bàn tay, nét mặt Già nua rối rắm. Thái độ biến thành dữ tợn rồi đứng lên nhìn về phía Tiêu Viêm biến mất, trong hốc mắt, tràn ngập nổi oán độc cùng âm ngoan.



Ở đây bên trong tình thế cô đặc khổ nảo đó chợt dừng lại, không lâu. Trên bầu trời, phá tiếng gió vang vọng đi, xoáy tới gần một đạo ưu nhã thiến ảnh. Đột ngột thoáng hiện trên không gian của quảng trường. Mỹ mâu quét nhìn tràng cảnh đầy đất vụn rã. Mặt cười không khỏi chợt trầm xuống.



"Sư phụ"



Giữa sân, Nạp Lan Yến Nhiên là người đầu tiên chạy đến trước mặt ung dung mỹ nhân. Nao nao, mỹ mâu nhất thời biến thành đỏ bừng. Rất nhanh những chuyện quá khứ, đi tới. Sau đó mái đầu nàng áp vào trong lòng của sư phụ. Nổi ủy khuất ở trong lòng, cuối cùng hóa thành tiếng khóc đi ra.



"Tông chủ. Tông chủ đã trở về rồi!"



Trên quảng trường, nhìn thấy nguyệt bào nữ nhân xuất hiện. Tất cả Vân Lam Tông đệ tử đều là kích động rồi quỳ phục xuống.



"Được rồi. Được rồi. Yên Nhiên. Đừng khóc nữa mau nói cho sư phụ hay. Sanh chuyện gì rồi?"



Nguyệt bào nữ nhân ôn nhu vỗ về Nạp Lan Yên Nhiên một hồi lâu chậm rãi ngẩng đầu lên. Giương lên một dung nhan xinh đẹp cao quý, rõ ràng dĩ nhiên là năm đó tại ma Thú sơn mạch từng cùng Tiêu Viêm có một khoảng thời gian sống chung với nhau rất mập mờ - Vân Chi.