Đấu Phá Thương Khung

Chương 375 : Rời khỏi Gia Mã đế quốc

Ngày đăng: 13:36 19/04/20


Nơi cửa thành.Dòng người ùn ùn xúm lại. Từng đạo ánh mắt hỗn loạn ẩn chứa một chút chờ đợi cùng tò mò nhìn chăm chú vào hai người. Trong khoảng thời gian này, cơ hồ tất cả mọi người ở Gia Mã đế quốc đều biết đến danh tiếng của Tiêu Viêm. Đối với nhân vật truyền kỳ dám can đảm lấy lực lượng bản thân chống lại toàn bộ Vân Lam Tông. Sự việc này người nào cũng được nghe đi nghe lại nhiều lần. Mà hiện giờ may mắn chính mắt nhìn thấy hắn xuất thủ. Lập tức đều háo hức chờ mong. Bọn họ thực muốn biết. Tin tức lưu truyền ồn ào rầm rộ kia. Đến tột cùng có phải là thật hay không? Thanh niên còn quá trẻ tuổi này. Thật sự là có thể đánh chết được loại cường giả thực lực đấu vương cấp bậc hay không?



Mộc Thiết hai tay khoanh trước ngực. Im lặng sừng sững như một pho hắc tháp đúc từ sắt thép. Không giận mà uy, từ trên người tản mát ra một cỗ khí thế áp bách làm da đầu người ta phát run. Nhìn hắn lơ đãng mà phát ra khí thế kinh người như vậy. Kỳ thật lực rõ ràng vượt qua xa Mông Lực. Tiêu Viêm đoán. Vị này trung niên đại hán này chỉ sợ đã đạt tới đỉnh phong đấu linh cấp bậc, lấy tuổi của hắn. Cho dù tu luyện thiên phú không tồi cũng phải làm cho người ta táp lưỡi. Đương nhiên. Bên trong, hẳn là không thể thiếu nguyên nhân do hàng năm huyết chiến sa trường. Chiến trường sinh tử chiến đấu thủy chung đều thôi thúc người ta phát triển một cách nhanh chóng.



Lúc này Mộc Thiết cũng nhìn chăm chú cự đại huyền trọng thước trong tay Tiêu Viêm. Thanh vũ khí đặc thù này hiện giờ cơ hồ thành dấu hiệu riêng của đám thanh niên. Bởi vì hiện tại, ở Gia Mã Đế Quốc đã có không ít những người trẻ tuổi đều bắt đầu lưu hành sử dụng loại vũ khí tương tự như thế này. Đương nhiên. Lấy ánh mắt của Mộc Thiết tự nhiên sẽ không cho rằng. Mấy cái thanh hắc thước giả hiệu của đám thanh niên có thể so sánh cùng với thanh hắc thước cổ quái của Tiêu Viêm. Bởi vì. Vừa rồi hắc thước vừa xuất hiện. Mộc Thiết rõ ràng cảm ứng được thân thế của Tiêu Viêm thoáng trầm xuống một chút. Hiển nhiên. Sức nặng nặng của thanh hắc thước kia. Không thể khinh thường.



"Nếu Mông Lực phó thống lĩnh định tự mình ra tay. Ta là thủ lĩnh cao nhất hiện tại của Trấn Quỷ quan, các ngươi ở địa bàn của ta tỷ thí tự nhiên cũng cần phải tuân theo một vài quy của của ở đây " Liếc mắt một cái nhìn Mông Lực đang từ trong nạp giới rút ra một thanh Hồng sắc đại đao. Mộc Thiết cười cười, bàn chân mạnh mẽ chấn lên mặt đất. Nhất thời. Làm mặt đất phía dưới chân hắn xuất hiện hai đường vết nứt lan tràn vòng ra. Cuối cùng rất nhanh hình thành một vòng tròn lớn hoàn hảo bao tròn hai người Mông Lực Tiêu Viêm,nói:



"Các vị thực lực không kém, ta sợ sẽ làm cho xung quanh đây gặp phải tổn thất, e rằng rất phiền phức. Dù sao tu sửa lại bất cứ cái gì cũng cần phải được cấp trên duyệt qua kinh phí. Cho nên cứ lấy cái vòng tròn này làm giới hạn. Ai bị bức ra khỏi vòng,người đó coi như thua. Bất quá trước đó nhắc nhở chút ít. Đây không phải là cái gì sinh tử đại chiến. Cho nên cũng không tất yếu phải đánh đến ngươi chết ta sống. Nói cách khác, chẳng may Mông Lực phó thống lĩnh bất hạnh bị Tiêu Viêm phế đi. Ta trong khoảng thời gian ngắn biết đi đâu tìm một vị phó thống khác cơ cứ? Ha ha."



Nghe tiếng cười trào phúng của Mộc Thiết. Mông Lực khóe miệng hơi hơi run rẩy. Hắn cũng biết. Ở Trấn Quỷ quan. Mộc Thiết cùng hắn tựa hồ như thủy hỏa bất dung. Nhưng vẫn không nghĩ rằng, hắn tại trước mặt công chúng giễu cợt mình chẳng chút nể tình như thế.



"Hừ." Lạnh một tiếng. Mông Lực ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm, hồng sắc đại đao hơi chếch lên. Một cỗ đấu khí màu vàng sẫm nhanh chóng hình thành. Nhất thời từ trên thân đao tràn ngập tản ra.



Không chút để ý tới nét mặt giận dữ của Mông Lực. Mộc Thiết lãnh đạm cười nói: "Bất quá Tiêu Viêm ngươi cũng không nên quá coi thường nga. Mông Lực phó thống lĩnh tu luyện chính là thổ thuộc tính công pháp hơn nữa còn là Huyền Giai cấp thấp Huyết sát đao đấu kỹ. Ngay cả là ta cũng phải cẩn thận đó."



"Mộc Thiết. Không cần nhiều lời!" Nghe Mộc Thiết ba hoa lôi hết ruột gan của mình ra nói. Mông Lực sắc mặt xanh mét, nổi giận nói.



"Ha ha. Tốt. Không nói. Ta không nói." Tủm tỉm cười, gật gật đầu. Mộc Thiết hướng về phía Tiêu Viêm nhún vai. Chợt vung tay lên, hô:


"Ha hả. Tự nhiên. Ta đã nói. Chỉ cần ngươi có thể đả bại cái chướng ngại đó. Như vậy Trấn Quỷ Quan này tùy ý ngươi ra vào." Mộc Thiết cười to nói.



"Đa tạ."



Tiêu Viêm cười khẽ một tiếng. Dưới ánh mắt của nhiều người.Lập tức bước vào trong thành. Lúc sắp đi tới cuối thông đạo nơi cửa thành. Cước bộ bỗng nhiên ngừng lại.



Theo cước bộ bỗng dưng dừng lại của Tiêu Viêm, những tiếng xôn xao xung quanh nhất thời im lặng. Từng đạo ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm vào thân hình có chút hơi cao gầy của người thanh niên. Một vài nữ tử, trong con ngươi tràn đầy những tia sùng bái ái mộ làm cho người ta không thể thốt lên lời. Nguồn: https://truyenfull.vn



"Mộc Thiết thống lĩnh. Phần ân tình này. Ngày sau, ta sẽ đáp trả Mộc gia." Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn nét mặt vẫn đọng thoáng ngạc nhiên của Mộc Thiết, trầm giọng nói.



Thoáng sửng sốt. Mộc Thiết cười cười. Cùng người thông minh nói chuyện. Đích xác không cần nói nhiều.



"Mặt khác. Mông Lực phó thống lĩnh…… "Ánh mắt chuyển hướng nhìn Mông Lạt sắc mặt đang xanh mét chắn trước người Mông Lực. Ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi đảo qua đám người nơi cửa thành. Trầm mặc một hồi. Sau đó thoáng xoay người, thân thể tiêu sái thong dong biến mất trong bóng tối. Nhàn nhạt thanh âm cũng vang vọng truyền lại:



"Nhờ ngươi giúp ta chuyển cáo đến Vân Sơn. Nhanh thì hai năm. Chậm thì năm năm. Ta Tiêu Viêm sẽ trở về. Đến lúc đó. Thỉnh hắn rửa cổ. Tiêu Viêm ta tự tay lấy tính mệnh của hắn! Chấm dứt ân oán này."



Nhàn nhạt thanh âm chậm rãi vang vọng. Nơi cửa thành. Cho dù là Mộc Thiết khuôn mặt cũng dại ra.



Muốn một Đấu Tông cường giả phải rửa cổ. Hào khí này, tại trong Gia Mã Đế Quốc. Chỉ sợ duy nhất có một thanh niên này!