Đấu Phá Thương Khung

Chương 404 :

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Nhìn thanh y thiếu nữ nhào vào trong lòng Tiêu Viêm, toàn bộ quảng trường đều lâm vào yên tĩnh, mơ hồ trong lúc đó, tựa hồ có vô số âm thanh cõi lòng tan nát, cùng lúc vang lên.



Đám người Tiêu Ngọc và Nhược Lam đạo sư ở bên cạnh, cũng không thể nào dự đoán được thiếu nữ ngày thường luôn rụt rè, lạnh nhạt như Huân Nhi, lại dám ở trước mặt công chúng là ra hành động lớn mật đến như vậy, vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc, sau một lúc lâu, chỉ đành cười khổ một tiếng.



Nhìn Huân Nhi đang ở trong lòng Tiêu Viêm, rồi lại liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ôn nhu tươi cười làm lòng người ấm áp của Tiêu Viêm, trong lòng Tiêu Ngọc bỗng nhiên nổi lên một cỗ cảm giác không thoải mái khó hiểu.



Ở khán đài bên kia, vẻ mặt luôn nhàn nhạt mìm cười của Bạch Sơn, thấy cảnh này rốt cục cũng phải trầm xuống.



"Huân Nhi này lá gan tại sao tự nhiên lại biến lớn đến như vậy? Là vì tên nam nhân kia sao?" Hồng y thiếu nữ lúc này mày liễu cũng dựng thẳng lên, nếu như không có lão nhân ở một bên thấy thế liền ngăn lại, chỉ sợ nàng đã nhịn không được mà tiến lên mạnh mẽ đem hai kẻ đang dính nhau như hồ kia tách ra rồi.



Cánh tay gắt gao ôm chặt vòng eo tinh tế, Tiêu Viêm cúi đầu hít nhẹ mái tóc đen thơm ngát của thiếu nữ, nếu như nàng đã có thể can đảm tại trước công chúng ở đây, làm ra hành động lớn mật tựa như tuyên bố rõ ràng quan hệ của hai người này, thì hắn thân là nam nhân, hiển nhiên là sẽ không lựa chọn lùi bước, cho dù những ánh mắt nóng cháy ở xung quanh đang phóng tới, làm cho hắn có cảm giác như đang đứng ở bên trong lò lửa vậy.



"Khụ hai người các ngươi đã ôm nhau gần một phút đồng hồ rồi đó", Nhược Lâm đ*o sư ở bên cạnh rốt cuộc cũng chịu không được những những ánh mắt nóng cháy ở xung quanh đang liên tiếp phóng tới, lập tức ho nhẹ một tiếng.



Nghe được tiếng ho khan của Nhược Lâm đ*o sư, Huân Nhi đang như chim nhỏ nép vào trong lòng Tiêu Viêm kia, rốt cục cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại khỏi sự kích động và hạnh phúc khi gặp được người trong mộng mà nàng ngày đêm tưởng nhớ, nhất thời, khuôn mặt mang theo nụ cười thanh nhã của nàng hiện lên một chút ửng đỏ say đắm lòng người, lập tức vội vàng rời khỏi lòng Tiêu Viêm, sau đó mắc cỡ chạy đến trốn sau lưng Tiêu Ngọc.



Nhìn thấy Huân Nhi hiếm khi nào mới có thể xuất hiện được bộ dáng của một thiếu nữ thẹn thùng, Tiêu Viêm cũng đành cười khẽ một tiếng, quay đầu lại đem ánh mắt hướng đến Nhược Lâm đ*o sư, mỉm cười nói:"Hắc hắc, thật là có lỗi Nhược Lâm đ*o sư."



"Ngươi còn nhớ ta là đạo sư của ngươi?" Nhược Lâm đ*o sư liếc mắt một cái về phía Tiêu Viêm. Nhàn nhạt nói.



Nhìn thấy thái độ của nàng. Tiêu Viêm chỉ còn biết cười khổ một tiếng. Hắn vốn biết lần này đích xác là đã chọc cho nữ nhân có tính cách dịu dàng như mặt nước này nổi giận. Bất quá bởi vì đuối lý. Cho nên hắn không dám phản bác chỉ biết kiên trì thừa nhận lửa giận cùng những lời phê phán của nàng.



"Hừ. Đừng tưởng rằng im lặng sẽ vô sự. Bỏ hẳn một năm học. Ngươi cũng thực sự có bản lĩnh đó. Ngươi có biết một năm này bởi vì chuyện của ngươi. Mà ta đã phải bị học viện phê bình nhiều ít bao nhiêu không?" Nhược Lâm đ*o sư bất bình căm hận nói.



"Đạo sư đích xác là hỗn tiểu tử Tiêu Viêm này đã quá phận. Bất quá hiện giờ hắn cũng đã chạy về rồi, đã thế lại còn có thể đem Tiết Băng đả bại nữa. Chỉ cần kế tiếp Huân nhi và hắn có thể tiếp tục duy trì thế bất bại trong tuyển bạt đại tái, thì cũng đủ để ngài thăng cấp thành huyền giai đạo sư rồi. Nếu như ngài cảm thấy như thế vẫn chưa hết giận thì hãy chờ hắn hoàn thành tuyển bạt đại tái đã. Sau đó tiếp tục xử phạt cũng không muộn a. Dù sao hiện giờ hắn hắn cũng đã đến học viện rồi. Chả lẽ ngài còn phải sợ hắn chạy trốn sao?" Nhìn Tiêu Viêm đang bất đắc dĩ cười khổ. Tiêu Ngọc mặc dù trong lòng đang âm thầm than thở một tiếng xứng đáng. Nhưng những lời nói từ miệng nàng xuất ra. Lại là những lời thay Tiêu Viêm giải vây.




Phó viện trưởng vẩy tay bắn ra, phần tư liệu trước mặt tự động bay về phía các lão nhân ở phía dưới, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ ở trên mặt bàn, một lúc lâu sau, mới nghe thấy thanh âm do các lão nhân sau khi xem xong phần tài liệu sợ hãi kêu lên, hắn mỉm cười nói:"Tiềm lực giá trị rất lớn, bất quá hắn cùng Vân Lam Tông đang có quan hệ rất xấu, trên cơ bản là khó có thể điều tiết



"Tiềm lực đích xác rất mạnh, hảo hảo bồi dưỡng, chỉ sợ sẽ lại là một gã cường giả đỉnh phong." Một hôi bào lão giả, nhẹ giọng nói:"Về phần Vân Lam Tông, thật không cần quá mức để ý, chỉ là một gã đấu tông, còn chưa đủ đảm lượng để đối đầu với Già Nam học viện chúng ta."



" Sau lưng Vân Lam Tông thực sư không có thế lực nào sao." Phó viện trưởng hơi hơi nhíu mày, vừa mới nói ra được một nửa, lại chợt im lặng, khuôn mặt hơi biến đổi, cuối cùng cũng không đem một ít sự tình cực kỳ bí ẩn nói ra, phất phất tay, nói:"Trước tiên hãy âm thầm quan sát Tiêu Viêm một chút, nếu thật sự hắn có giá trị để bồi dưỡng, chúng ta thực sự có thể thử một lần."



"Ân nghe vậy, mấy lão giả khác cũng không có gì dị nghị gật đầu, nhìn thấy phó viện trưởng chìm vào trầm mặc, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, thân hình nhoáng lên, chợt quỷ dị biến mất ở trên ghế.



Đêm dài an tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt dần dần hiện lên ở phía chân trời, tòa lầu các độc lập kia, ở dưới ánh trăng, có vẻ hết sức u tĩnh.



Trong đêm đen thanh vắng, một đạo bóng trắng như thiểm điện bỗng nhiên hiện ra, mũi chân điểm nhẹ lên một nhánh cây, thân thể phiêu dật bay đến bãi loạn thạch cách tòa lầu các không xa, ánh mắt bình thản, bắn thẳng đến một phòng nào đó ở trong tòa lầu các, ngân sắc đấu khí nhàn nhạt, như ẩn như hiện từ trong cơ thể hắn tản ra.



"Hưu



Chỉ trong chốc lát khi đấu khí trong cở thể bóng trắng hiện ra, ở trong lầu các, một đạo bóng đen như tia chớp bắn ra, cuối cùng lộn vài cái, vững vàng hạ xuống trên một cự thạch cách bóng trắng không xa, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua bạch y nam tử anh tuấn trước mặt.



Hai đạo ánh mắt chạm nhau trong đêm đen, không có một chút dấu hiệu nào báo trước, bắn ra nhưng tia lửa.



"Rời xa nàng đi." Thanh âm của nam tử áo trắng, bình thản mà mờ ảo chậm rãi truyền ra.



Nghe vậy, Tiêu Viêm cười khẽ, hơi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú của hắn, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ hết sức kiêu ngạo.



"Bằng vào ngươi?"