Đấu Phá Thương Khung

Chương 429 : Hổ gầm chấn Sơn Lâm

Ngày đăng: 13:37 19/04/20


Trông về phía biển rừng mênh mông vô tận. Gió nhẹ thổi qua những nhánh cây rung rinh lay động tạo thành từng đợt từng đợt triều dâng màu xanh biếc lan tới tận cuối chân trời. Bên trong khu rừng rậm, ngẫu nhiên lại có một thác nước như dải ngân hà điểm xuyết. Ở nơi đó vang lên những âm thanh ầm ầm và cả hơi nước đầy trời. Dòng nước chảy rơi thẳng xuống phía dưới khiến hơi nước tràn ngập trên mặt hồ, trông tựa như một tiên cảnh đầy mông lung.



Trên một tảng đá lớn bên cạnh hồ, một hắc bào thanh niên ngồi xếp bằng ở đó. Hắn hai tay kết ấn tu luyện, mà không gian quanh thân thể của hắn đang nhè nhẹ dao động. Một đám năng lượng nhàn nhạt thản nhiên xuất ra, sau đó chảy vào thể nội của thanh niên cuồn cuộn không dứt.



Hồ nước trong veo thấy cả đáy, tiếng thác nước gầm vang rồi cả màn hơi nước tràn ngập khắp nơi. Tất cả tạo thành một ý cảnh vô cùng đặc biệt. Dưới hoàn cảnh như vậy, năng lượng tràn ra từ bên trong không gian xung quanh thân thể thanh niên mặc hắc bào nọ càng ngày càng đậm, mà đối với loại năng lượng đó, thanh niên này lại không cự tuyệt, thân thể hắn giò như một cái hắc động đang bất mãn. Năng lượng đến bao nhiêu là thôn phệ, rồi luyện hóa hết báy nhiêu.



Tu luyện tiếp tục kéo dài thêm một giờ, năng lượng quanh thân Tiêu Viêm mới từ từ nhạt bớt. Sau khi lông mi run run vài cái, từ từ giãn ra, con ngươi đen nhánh như ánh sao lướt nhanh qua rồi chợt cấp tốc phi thân, biến mất



"Nơi này dùng để tu luyện thực không tệ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đấu khí trong cơ thể đã tinh tiến lên khá nhiều. Theo như tốc độ này, chỉ cần hai tháng nữa là e rằng ta đã có thể tấn thăng Thất cấp Đại đấu sư rồi."



Thu ấn kết tu luyện trên tay lại, Tiêu Viêm cảm thụ đấu khi mênh mông đang sôi trào trong cơ thể nên có chút kinh ngạc mà thấp giọng nói.



"Nhưng đáng tiếc, khổ luyện hai ngày rồi, cho dù có Băng Linh Hộ Hầu Dịch trợ giúp cũng không thể lĩnh ngô được bí quyết của "Sư Hổ Toái Kim Ngâm", chỉ miển cưỡng phát ra một chút sóng âm nhưng lực công kích quá yếu, cơ bản không thể dùng khi đối địch."



Chậm rãi đứng dậy trên tảng đá lớn bên cạnh mặt hồ tĩnh lặng, Tiêu Viêm thở dài cười nói.



Thở nhẹ một hơi, Tiêu Viêm lắc lắc đầu để đem nổi bất lực trong lòng bỏ đi, tầm mắt dừng lại trên mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng. Hồi lâu sau, đôi mắt hắn từ từ nhắm lại, đầu hơi ngước lên đem linh hồn cảm giác lực phá thể mà ra, vô thanh vô tức lan tràn, sau đó bao vậy toàn bộ mặt hồ.



Dưới sự bao bọc của linh hồn cảm giác lực, khí tức thanh tịnh được tiểu sơn cốc mang theo, trong nhày mắt tăng lên mấy mươi lần. Mà dưới tầm ảnh hướng của khí tức yên lặng này, Tiêu Viêm vốn trong lòng có chút nổi sóng cũng từ từ khôi phục sự an tĩnh.




Tiêu Viêm gật gật đầu, xoay xoay cổ, nghe được tiếng xương cốt vang lên âm thanh va chạm thanh thúy. Thở dài một hơi, vốn hắn không nghĩ chỉ trong hai ngày thời gian có thể đem "Sư Hổ Toái Kim Ngâm" luyện đến mức đại thành. Bây giờ có thể đạt đến thành tựu này cũng đã vượt xa khỏi dự liệu của hắn, cho nên hắn cũng không hy vọng quá xa vời.



"Biết là tốt rồi, có người tới, ta lui về trước đây."



Dược Lão nói xong liền biến mất không chút động tĩnh nào.



Tay vỗ vào vết nước trên áo bào, Tiêu Viêm quay đầu, hướng ánh mắt về lối vào của tiểu sơn cốc. Nhánh cây nơi đó chợt động, một đạo thanh sắc thanh ảnh trông như hồ điệp, thiểm lược nhẹ nhàng mà đến. Cuối cùng bóng dáng nhỏ nhắn đó cũng dừng lại mà đứng trên một hòn đá nhỏ nhô lên mặt hồ. Tiếng cười tựa như tiếng chuông bạc vang lên trong u sơn làm cho tinh thần Tiêu Viêm được thư thả hẳn lên sau hai ngày hai đêm chưa từng được thả lỏng.



"Tiêu Viêm ca ca, đã qua hai ngày rồi. Hôm nay chúng ta sẽ tiến vào Nội Viện. Huynh chuẩn bị xong chưa?"



Thanh y thiếu nữ ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, thanh nhã lên, nhìn vào người thanh niên đang đứng khoanh tay trên tảng cự thạch trông càng thêm cao vời vợi, ôn nhu cười nói.



Tiêu Viêm gật đầu, khẽ cười, thủ chưởng vỗ vỗ vào Huyền Trọng Thước to lớn sau lưng, chân diểm vào mặt đá, thân thể hóa thành hắc ảnh thiểm lược, rồi xuất hiện tại lối ra của sơn cốc, phất phất tay ra hiệu cho Huân Nhi rồi chầm chậm rời khỏi tiểu sơn cốc.



"Nội Viện ư? Thật rất kỳ vọng nó sẽ không khiến ta phải thất vọng."



Bóng người dần biến mất trong rừng rậm, lưu lại âm thanh nhàn nhạt, chậm rãi bồi hồi.