Đấu Phá Thương Khung
Chương 459 : Chấn động
Ngày đăng: 13:37 19/04/20
Dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn dầu bên trong cổ tháp, một đám người vây quanh bên cạnh Tiêu Viêm cùng Ngô Hạo vẫn đang nhắm chặt hai mắt, thì phầm và buông vài tiếng cười chế nhạo.
" Tránh ra, tránh ra, Liễu trưởng lão tới rồi.", bỗng nhiên có tiếng quát từ đám người phía ngoài vang lên, Những người phía trong liền dạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ. Trưởng lão là người có địa vị cao nhất, nếu ai dám trong này đắc tội bọn hắn đều chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, tùy tiện sử dụng quyền hạn một chút, tặng cho ngươi vài phần rắc rối cũng làm ngươi khóc không ra nước mắt a.
Theo đám người tách ra, một lão nhân áo quần mộc mạc tiến vào, tủm tỉm cười, ánh mắt dừng lại thân thể hai người đang bất động Tiêu Viêm cùng Ngô Hạo cười nói:" Thật sự là hai tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đi vào Thiên Phần luyện khí tháp thế nhưng cũng không thông báo trước, lần này chịu đau khổ cũng là có chút oan uổng. Nguồn: https://truyenfull.vn
" Hắc hắc, hàng năm đều có tân sinh lỗ mãng, khó dằn nổi đi vào Thiên Phần luyện khí tháp, xứng đáng chịu đau khổ…" Trong đám người rộ lên vài tiếng cười cui sướng khi thấy người khác gặp họa. Bên trong tháp tốc độ tu luyện mặc dù tăng mau, nhưng dù sao cũng có chút buồn tẻ, hiện giờ thấy có người mới gặp họa, một số học viên cũ tự nhiên được xem chuyện vui
" Tân sinh mới vào nội viện, tự nhiên không hiểu quy củ trong này, có gì đáng cười?"
Một thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên, ánh mắt mọi người hướng về phía phát ra thanh âm đó, một ngân y nữ tử, dáng người mảnh khảnh tiến vào, khuôn mặt có chút gương mặt có vẻ hơi gầy nhưng lại là một mỹ nhân hiếm thấy,, da thịt trắng nõn như tuyết, mi thanh mục tú, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là ngân y nữ tử này sở hữu một mái tóc cũng màu bạch ngân dài đến tận thắt lưng, hai sắc bạc hòa vào nhau càng làm cho ngân y nữ tử này tỏa ra một loại khí chất lãnh đạm ngăn cản mọi người đến gần, làm cho người ta chỉ có thể nhìn ngắm từ xa mà không dám có chút kinh nhờn..
Mọi người hướng ánh mắt tớingân y nữ tử vẫn đang bảo trì trầm mặc. Trong mắt đầu tiên là hiện lên một chút ái mộ của nam nhân đối với mỹ nhân, nhưng chung cuộc vẫn mang vào phần kiêng kị. Theo ngân y nữ tử mở Theo ngân y nữ tử lên tiếng, vài tiếng cười chế nhạo lập tức im bặt! Bởi vậy có thể thấy được, nữnày bên trong nội viện đạt được danh vọng cùng thực lực không kém. Bởi vì, tại nơi cường giả vi tôn như trong nội viện này, chỉ có dung mạo xinh đẹp không thôi cũng không đủ để làm cho mọi người có điều cố kị.
"A a, hóa ra là Nguyệt nha đầu, lão phu cũng là coi như không thấy gì, đây đều là một đám gia hỏa rỗi hơi, cùng bọn họ giảng giải làm gì." Liễu trưởng lão nghe được thanh âm, ánh mắt cũng chuyển về phía ngân y nữ tử, nao nao một chút, chợt cười nói.
" Liễu trưởng lão."
Đối với vị trưởng lão này, ngân y nữ tử chưa bao giờ bảo trì thái độ lãnh đạm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười như hoa quỳnh hé nở, làm cho chung quanh học viên nhìn thấy có chút thất thần.
" Nguyệt nha đầu, lần này định đi vào tầng thứ mấy tu luyện?" Liễu trưởng lão liếc mắt về phía thân thể đang cứng ngắc của Tiêu Viêm cùng Ngô Hạo, chợt quay lại phía ngân y nữ tử cười hỏi, rõ ràng thái độ đối với ngân y nữ tử so với các học viên khác thân thiện hơn rất nhiều.
" Tầng thứ sáu đi." Ngân y nữ tử thoáng chần chờ một chút rồi đáp.
"Tầng thứ sáu, đầy không phải là nơi thực lực đạt lục linh Đấu linh mới có thể tiến vào sao, chẳng lẽ Hàn Nguyệt học tả đã đạt cấp bậc này rồi ư?" Ngân y nữ tử đáp lời nhất thời làm cho xung quanh phát ra vài tiếng kinh hô.
Đoàn hỏa diễm xoay tròn, vô hình chi hỏa không thấy xuất hiện như mọi người dự kiến, ngược lại đoàn hỏa diễm trì trệ trong chốc lát, sau đó một cỗ ngọn lửa màu xanh to lớn đem đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm của Liễu trưởng lão cắn nuốt.
Đoàn bạch nhũ hỏa diễm không chỉ không thể đem ngọn lửa màu xanh mạnh mẽ xua đi như lúc trước, ngược lại bị cắn nuốt không chút phản kháng, màn quỷ dị này làm cho đệ tử chung quanh trợn mắt há mồm.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa cắn nuốt nhũ Bạch sắc hỏa diễm xong cũng không có tiêu tán, tại thời điểm không có ai khống chế nó tựa hồ nổi nên tác dụng tự động hộ chủ. Bởi vậy sau khi thôn phệ đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm muốn uy hiếp Tiêu Viêm, lần theo hơi thở của người phát động công kích, trực tiếp quét về phía Liễu trưởng lão. Năng lượng thoáng chút bạo động, không chỉ làm cho đệ tử xung quanh sợ hãi, ngay cả chính Liễu trưởng lão cũng có chút động dung.
"Tản ra!"
Ngọn lửa màu xanh quét đến, cảm thự được lực công kích của hỉa diễm, Liễu trưởng lạo quát to.
Nghe được tiếng quát của Liễu trưởng lão, các học viên chung quanh vội vã lui về phía sau. Nhất thời không gian bên trong tháp loạn hết cả lên, một đám người vội vàng lui về phía sau, sợ bị ngọn lửa màu xanh không rõ lai lịch thổi vào người.
Nhìn ngọn lửa màu xanh bay đến, Liễu trưởng lão khuôn mặt ngưng trọng, hai tay huy động một cỗ nhũ bạch sắc hỏa diễm từ trong tay bắn mạnh ra, với tốc độ cực nhanh hình thành một cái lồng, vung tay ném đi đem ngọn lửa màu xanh của Tiêu Viêm bao phủ lại.
Theo ngọn lửa màu xanh truy kích đến, trong cái nhìn của mọi người rốt cuộc hao luống hỏa diễm đồng thời va chạm.
"Ầm!"
Vừa tiếp xúc, năng lược cuồng bạo liền bộc phát, chấn mạnh vào bạch sắc hỏa lồng khiến nó run rậy một trận, tiếng nổ thật mạnh mang theo liệt hỏa hỗn loạn bao phủ, đem toàn bộ luyện khí tháp chấn động run rẩy.
Hàn Nguyệt trong lúc lui về phía sau, đấu khí nhanh chóng ngưng tụ ở bên ngoài thân thành một cái phòng hộ tráo, chịu âm ba năng lượng đánh sâu vào cái phòng hộ tráo không ngừng nhộn nhạo như sóng gợn, cũng may là đối với bản thân cũng không tạo thành thương tổn gì.
Thân hình cấp tốc lui lại phía sau mấy chục bước, nghe được tiếng nổ dần dần hạ xuống, Hàn Nguyệt vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía phát ra tiếng nổ, sau khi nhìn thấy cảnh tượng phía sau, môi đỏ chợt khẽ nhếch, lòng tràn đầy khiếp sợ.