Đấu Phá Thương Khung
Chương 476 : Đà Xá Cổ Đế
Ngày đăng: 13:38 19/04/20
Nghe được trong miệng Huân Nhi nói ra những từ ngữ kỳ quái, Lại nhìn thấy sự kinh ngạc trên gương mặt của nàng. Tiêu Viêm liền nhíu mày, bàn tay nắm chặt khối thần bí cổ ngọc mát lạnh nói:
- Nàng biết được thứ này?
Hít sâu một hơi lạnh. Trên gương mặt Huân Nhi thay đổi không ngừng. Một lúc sau, cắn răng một cái. Buớc nhanh tới bên cạnh Tiêu Viêm. Thấp giọng nói:
- Tiêu Viêm ca ca, ngọc này từ đâu mà có?
- Vào thời điểm gia tộc chuyển đi. Trưởng lão đưa cho ta bảo quản.
Tiêu Viêm nhìn thấy thần sắc khác thường của Huân Nhi. Mặt càng nhăn thêm một ít. Trầm giọng nói:
- Làm sao vậy?
"Thì ra một phần chìa khóa kia đúng là ở trong tay Tiêu gia. Đúng là Đà Xá Cổ Đế Ngọc." Ánh mắt rất nhanh nhìn chăm chú vào cổ ngọc trong tay của Tiêu Viêm. Ý niệm trong lòng Huân Nhi như thủy triều cuồn cuộn nổi lên. Sau một lúc lâu, nàng chậm rãi nhắm mắt lại. Khi mở ra vẻ kinh ngạc trong ánh mắt đã bình thản đi rất nhiều.
- Tiêu Viêm ca ca. Đà Xá Cổ Đế ngọc này, từ lúc này ngươi không nên lấy ra trước mặt bất cứ ai. Nhớ kỹ, cho dù là bất luận kẻ nào.
Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay trên gương mặt thần sắc có chút trịnh trọng mà trước nay chưa có.
- Mặc dù hiện giờ trên đại lục người biết được vật này có lẽ rất ít. Nhưng nếu để cho người khác biết ngươi mang Đà Xá Cổ Đế ngọc, sợ rằng lập tức sẽ đưa tới họa sát thân. Thậm chí ngay cả trong Già Nam Học Viện này, cũng sẽ thèm đỏ mắt mà ra tay.
Thanh âm Huân Nhi nói rất nhỏ. Như là sợ người khác vô tình nghe được.
Nhìn thần sắc trịnh trọng của Huân Nhi. Khuôn mặt Tiêu Viêm cũng ngưng trọng đi rất nhiều. Trong bàn tay nắm khối thần bí cổ ngọc, có một cỗ mát lạnh từ trong phát ra làm cho trong lòng hắn vẫn duy trì được sự bình tĩnh. Gật nhẹ đầu, hắn thấp giọng nói:
- Thứ này tại sao lại gọi là Đà Xá Cổ Đế ngọc. Nó không phải là vật tượng trưng cho thân phận tộc trưởng Tiêu gia sao?
Linh hồn thân thể của Dược Lão cũng run rẩy vài cái. Thanh âm tại trong phòng nhẹ nhàng vang lên:
- Trên Đấu Khí đại lục, Cho dù là Đấu thánh cường giả cũng có lẽ hiếm như lông phượng sừng lân. Nhưng Đấu Đế lại càng ít hơn, vì không thể vượt qua chướng ngại. Không ít thiên tài có thiên tư tuyệt diễm sánh cùng thiên địa cũng lâm vào cái kết cục khổng lồ. Đều là âm thầm rơi rụng. Không nói đến từ thời thượng cổ, chỉ nói thời đại bây giờ. Ngoại trừ ngàn năm trước có một vị là Đà Xá Cổ Đế, theo hiểu biết của ta, trên đại lục còn chưa xuất hiện người thứ 2. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đấu thánh cùng Đấu đế mặc dù chi kém một cấp bậc. Nhưng lại cách biệt như trời và đất. Nhiều năm như vậy, đã có biết bao nhiêu kẻ có tư cách đánh sâu vào cảnh giới đỉnh cao cường giả kia, nhưng cuối cùng đều chuốc lấy việc thất bại.
- Mà Đà Xá Cổ Đế ngọc trong tay của ngươi, có lẽ là vật trong truyền thuyết do Đà Xá Cổ Đế lưu lại. Mặc dù không rõ ràng lắm về tác dụng của nó. Hơn nữa nhìn bộdáng của nó, có lẽ chỉ là một phần nhỏ, nhưng với danh tiếng của chủ nhân đời trước. Đủ để dẫn động cường giả khắp đại lục mong muốn cướp đoạt. Cho nên bạn gái của ngươi nói ngươi không nên lấy vật này ra trước mặt bất cứ người nào. Là có đạo lý của nó.
Sắc mặt của Dược Lão biểu hiện có chút ngưng trọng. Đồng thời cũng không ngờ, Tiêu gia lại có được vật đủ để phát động trở thành "đại lục kỳ vật". Hơn nữa hắn cũng rất minh bạch nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ mang đến cho Tiêu Viêm tình thế cực kỳ nghiêm trọng. Vật này sẽ đưa đến những cường giả mà Vân Lam Tông cũng không thể so sánh. Chỉ sợ tùy tiện một người, đều có thực lực vào thời kỳ đỉnh phong của hắn. Chỉ bằng tý thực lực bây giờ của Tiêu Viêm, không nghi ngờ là không có một chút năng lực phản kháng.
- Đà Xá Cổ Đế
Thở sâu một hơi. Tiêu Viêm cười khổ một tiếng, trong tâm đột nhiên có một loại cảm giác hư ảo. Vốn chỉ là một khối tín vật bình thường trong tộc, nhưng hiện giờ bỗng nhiên cùng với một nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết có quan hệ. Sự việc biến hóa đột ngột, làm cho Tiêu Viêm cảm thấy có chút không phải sự thật.
- Ta biết chuyện này đối với ngươi khó thể chấp nhận. Nhưng ngươi cứ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra, việc này chỉ có ba người chúng ta biết. Như vậy sẽ không tiết lộ ra ngoài. Ngày sau khối Đà Xá Cổ Đế ngọc này có lẽ sẽ đem đến nhiều trợ giúp cho ngươi. Nhưng bây giờ, thực lực của ngươi căn bản không đủ để biết đến sự ảo diệu của nó. Cho nên trước hết hãy để cho nó nằm im bên trong giới chỉ mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Viêm Dược Lão bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Tiêu Viêm cười khổ gật đầu. Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, chẳng qua đột nhiên trở thành người trong mình mang báu vật lớn. Cũng khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy không yên.
- Bắt đầu từ ngày mai. Ngươi đi vào Thiên Phần Luyện Khí tháp tiến hành bế quan, sớm ngày đạt tới Đấu linh cấp bậc. Cũng là để chuẩn bị tốt sau này cướp đoạt Vẫn Lạc Tâm Viêm, tăng thêm một phần thành công.
Dược Lão cười nói.
Tiêu Viêm gật đầu. Trầm mặc một hồi, tâm tư cũng trở lại bình thường. Cái gọi là Đấu đế và gì đi nữa, khoảng cách bây giờ của hắn thật sự là quá mức xa xôi không thể leo tới. Hắn hiện tại, điều quan tâm chính là bên trong Thiên Phần Luyện Khí tháp và Vẫn Lạc Tâm Viêm. Thứ đó có thể cho hắn lực lượng chân chính, còn cái gọi là Đà Xá Cổ Đế ngọc này đến tột cùng là có đúng hay không do vị Đà Xá Đấu đế trong truyền thuyết lưu lại. Cho dù là đúng, nhưng đại tổ tông Tiêu gia cũng không nghiên cứu ra cái gì. Tiêu Viêm cũng không tin mình tùy tiện dò xét là có thể nghiên cứu rõ ràng. Cho nên hắn cũng không có đem kỳ vọng đặt ở trên Đà Xá Cổ Đế ngọc, cái mà cho đến hiện giờ căn bản không có xác định được tác dụng gì. Không bằng gia tăng thực lực, đem chủ ý đặt hết trên Vẫn Lạc Tâm Viêm.Như thế. Ngược lại còn có nhiều đắc dụng thực tế hơn.