Đấu Phá Thương Khung

Chương 564 : Tỏa sáng

Ngày đăng: 13:39 19/04/20


Khi nghe thanh âm bình tĩnh của Tiêu viêm quanh quẩn trong quảng trường, những tiếng nói rì rầm đột nhiên ngừng lại, những ánh mắt ẩn chứa đủ loại tâm tình không ngừng hướng vào người đang ngẩng cao đầu và Diêu Thịnh với sắc mặt trắng bệch đang chật vật bước về đấu trường.



Thời gian yên tĩnh giằng co trong chốc lát, rốt cuộc đột nhiên có một tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, rồi như phản ứng dây chuyền, tiếng vỗ tay ầm ầm vang vọng sôi trào hướng đến tận trời xanh.



Trong sự tràn ngập tiếng vỗ tay, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn về phía Huân Nhi, mà lúc này, cái cô nàng lại thản nhiên mỉm cười, ưu nhã vỗ tay nghe thật êm tai, lúc trước tiếng vỗ tay đầu tiên bắt đầu từ nơi này truyền ra.



Hướng về phía Huân Nhi mỉm cười, Tiêu Viêm quay đầu lại, tầm mắt quẳng về phía địa phương nơi đám người Liễu Kình, cùng ánh mắt Liễu Kình tiếp xúc một chút, sau đó nhẹ gật đầu, nhàn nhạt dời ánh mắt sang Liễu Phỉ bên cạnh đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa thầm, sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác.



Tại vị trí trọng tài, Tô Thiên mỉm cười đứng lên, ánh mắt đảo qua chung quanh toàn trường, một lát sau, chậm rãi công bố " Trận tỉ thí này, Tiêu Viêm thắng".



Thanh âm Tô Thiên nhẹ nhàng, nhưng giữa những tiếng vỗ tay vang vọng, lại trở nên to rõ rất lớn, những ánh mắt nhìn về phía hắc bào thanh niên đứng ở giữa sân, đều lộ ra không ít sự kính sợ pha lẫn tôn sùng. Trong đoạn đường đi đến lúc này, Tiêu Viêm đã phô bày thực lực thật sự, hoàn toàn thuyết phục chúng nhân.



Lại một lần nữa liếc nhìn gương mặt đầy bụi đất của Diêu Thịnh, Tử Vân Dực sau lưng Tiêu Viêm nhẹ nhàng rung lên, thân hình đột ngột từ mặt đất bay vút lên đài cao, bay nhanh quay về, cuối cùng biến mất trong vô vàn ánh mắt cực kỳ hâm mộ ở chung quanh.



"Tiêu Viêm, làm được đó, hiện tại xem tên kia còn có thể nào khiêu khích" Ngô Hạo thần tình kinh hỉ, đấm mạnh Tiêu Viêm một quyền, cười nói, trận chiến vừa rồi thật sự đã làm tâm tình hắn phập phồng lên xuống không biết bao nhiêu lần.




Giương mắt nhìn nụ cười như hoa của Huân Nhi, bỗng nhiên Tiêu Viên hoảng hốt, chính mình đã bao lâu rồi không thấy nàng thể hiện? Thực lực của nàng hội đủ tư cách này, nhưng lại cam tâm tình nguyện lặng lẽ đứng phía sau hắn, vì hắn làm đủ mọi chuyện mà không quản đến bản thân mình.



Bàn tay chậm rãi vuốt ve hai ám đỏ rực của Huân Nhi, Tiêu Viêm khẽ thở dài "Nha đầu này, ta biết thiên phú tu luyện của ngươi rất mạnh, tuy rằng từ nhỏ đến giờ rất ít nhìn ngươi chân chính xuất thủ, nhưng ta vẫn có thể cảm thấy được thực lực hôm nay của ngươi so với ta mạnh hơn rất nhiều. Đặc biệt khi đứng phía sau ta, cơ hồ ngươi thu liễm hoàn toàn. Do vậy ta mong ngươi không vì gây áp lực cho ta mà đè ép, ta càng thích ngươi toả sáng, như vậy ta càng có động lực để theo đuổi".



Đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm cảm thán, một lát sau, Huân Nhi nhoẻn miệng cười, nụ cười thanh nhã tuyệt mỹ làm mọi người chung quanh tàn ngập kinh diễm, hô hấp có cảm giác hít thở không thông.



"Tiêu Viêm ca ca thật sự muốn nhìn Huân Nhi toả sáng sao?" Thanh y thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, mái tóc xanh đang tùy ý cột sợi dây tím, gương mặt vẫn đang lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, bỗng hiện lên một phần ngạo ý. Phần ngạo ý này bất đồng với dáng ngang ngược kiêu ngạo cáo mượn oai hùm của Liễu Phỉ, mà là một sự tự tin. Sự tự tin vào thực lực của chính mình.



Nam nhân tự tin rất có mị lực, mà nữ nhân tràn ngập sự tự tin lại thể hiện sự hấp dẫn khác thường, điều này thể hiện qua ánh mắt đột nhiên nóng cháy xung quanh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Nhìn Huân Nhi trên gương mặt thể hiện ánh mắt quen thuộc, trên khuôn mặt Tiêu Viêm chậm rãi thể hiện một chút ý cười, khẽ gật đầu "Vậy chờ trận đấu chấm dứt, cấp cho ca ca xem một Huân Nhi rực rỡ tỏa sáng nhất".



Cô gái thản nhiên khẽ cười nhìn sắc mặt mừng rỡ của Tiêu Viêm, chợt nhẹ giọng nói thêm "Cứ chờ xem".