Đấu Phá Thương Khung
Chương 665 : Rời đi Nội Viện
Ngày đăng: 13:40 19/04/20
Ở tại một nơi hẻo lánh không có bóng người cách nội viện không xa, lúc này có không ít bóng người, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắc bào thanh niên hiện đang mỉm cười. Vì sắp đến lúc ly biệt nên không khí có chút trầm xuống.
"Hôm nay ngươi quyết định rời đi sao?" Tô Thiên đứng trước mặt Tiêu Viêm, khẽ thở dài một tiếng rồi mở miệng nói.
"Ha hả, mọi việc của Nhị ca đã tạm ổn, giờ là lúc ta cần phải đi rồi." Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua mấy khe núi hẻo lánh, dừng lại trên vài khuôn mặt quen thuộc bên kia, một lát sau, cười nhẹ một tiếng, nói: "Mọi người nên dừng ở đây, chỉ là không nghĩ tin tức ta rời đi ở bên trong viện lan ra, làm cho cảm xúc mọi người trong Bàn Môn không vui."
Ngô Hạo cùng Hổ Gia đám người yên lặng gật đầu, Tiêu Viêm sắp rời đi, lúc này làm cho bọn họ cảm xúc quả thật cũng có một chút không cao hứng.
"Đại trưởng lão mấy năm nay đa tạ ngài chăm sóc ta, Tiêu Viêm suốt đời không quên ân tình của ngài." Ánh mắt lại lần nữa chuyển hướng sang Tô Thiên, Tiêu Viêm hướng về phía hắn cúi người hành lễ, rất thành thật nói.
Tô Thiên khoát tay, bàn tay chợt vỗ bả vai Tiêu Viêm, cười nói: "Tiểu tử này, chuyến này cẩn thận một chút! Ta sẽ phái người chú ý tới Tiêu Môn, chờ khi ngươi trở về sẽ thấy một Tiêu Môn vẫn như cũ."
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, lui ra phía sau hai bước, ôm quyền đối với mọi người trầm giọng nói: " Ba năm ở chung cùng các vị, tình cảm của mọi người Tiêu Viêm sẽ không quên, ngày sau nếu gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần Tiêu Viêm còn sống, mọi người cứ việc đến Gia Mã Đế Quốc tìm ta!"
Tiêu Viêm lời nói lúc này thoáng mang theo vài phần phong cách giang hồ ở Hắc Giác Vực. Điều này làm cho mọi người vui hẳn lên, quên đi buồn phiền bởi vì ly biệt, bầu không khí cũng thoáng vui vẻ lên một chút.
"Tiêu Viêm, chờ ta cùng Hổ Gia tốt nghiệp, hơn nữa đột phá tới Đấu Vương cấp bậc, chúng ta liền đi Gia Mã Đế Quốc tìm ngươi, đến lúc đó sẽ tới giúp ngươi một tay!" Trên khuôn mặt của Ngô Hạo lộ ra một chút tươi tỉnh cười nói.
"Đến lúc đó Tiêu Viêm ta chắc chắn sẽ cùng các ngươi không say không về, coi như đền bù lỗi ta vội vàng ly biệt ngày hôm nay!" Tiêu Viêm cười to một tiếng rồi nói.
"Sáu gã Đấu Vương sao? Lấy thân phận của ba vị tại Hắc Giác Vực tựa hồ có chút không hợp lý a." Tiêu Lệ cười nói, Thiên Âm Tông, La Sát Môn, Cuồng Sư Bang thực lực được xếp vào hàng đầu ở Hắc Giác Vực, bây giờ chỉ xuất ra hai gã Đấu Vương cường giả, như vậy hơi yếu một chút.
"Tiêu tiểu ca cũng nên nghĩ cho chúng ta a, Hắc Giác Vực không thể so với địa phương khác, chúng ta nếu mang đi nhiều tinh anh trong môn phái, sợ rằng khi trở lại ngay cả hang ổ cũng đều bị người ta chiếm mất." Ba người Tô Mị bất đắc dĩ nói.
Nhíu nhíu mày, Tiêu Lệ cũng đành phải gật đầu, lời này quả thật không phải là giả, bởi vậy hắn cũng không có nói thêm những lời khác, nhưng mà quan trọng là ba người này đều là cường giả cấp bậc Đấu Hoàng, nghĩ lại sẽ là trợ lực lớn nhất.
"Ha hả, Tiêu tiểu ca, người của chúng ta đều cũng đã đến, không biết Tiêu Môn chủ vì sao còn không thấy bóng dáng?" Ánh mắt quét một vòng xung quanh, Âm Cốt lão cười khan một tiếng, đột nhiên hỏi.
Nghe được lời nói của Âm Cốt lão, Tô Mị cùng Thiết Ô cũng là đem ánh mắt hướng về phía Tiêu Lệ, lần này từ xa xôi vạn dặm đến Gia Mã Đế Quốc đối đầu với thế lực của Vân Lam Tông, nếu ngay cả Tiêu Viêm là người chủ sự cũng không có mặt, như vậy bọn họ cũng không dám có lá gan đó…
"Ta đã thông báo cho Tam đệ, nói như vậy…" Tiêu Lệ cười cười, nhưng mà lời nói còn chưa nói hết câu, tiếng cười nhạt từ phía chân trời nhanh chóng truyền đến, vang vọng trên ngọn núi.
Không lâu sau tiếng cười vang lên, kèm theo đó là một tiếng xé gió vang vọng đến, chợt có mấy bóng người hiện ra từ phía chân trời, chỉ sau vài cái nháy mắt liền như nhanh như chớp hiện ra trên ngọn núi.
Bóng người hiện ra, dẫn đầu là hắc bào thanh niên, ngẩng đầu lên đối với đám người Thiết Ô mỉm cười nói.
"Ha hả, thật xin lỗi vì để các vị đợi lâu!"