Đấu Phá Thương Khung

Chương 700 : Bại

Ngày đăng: 13:40 19/04/20


Nghe được Tiêu Viêm nói thế, Cổ Hà nhất thời cười nhạt. Tử hỏa trường kiếm trong tay bị chặn lại dĩ nhiên cũng theo đó tiêu tán. Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Tiêu Viêm nói: "Ta ngược lại muốn nhìn xem trong vòng hai chiêu ngươi làm thế nào để có thể đánh bại ta."



Tiêu Viêm cười, đấu khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt, từng đợt từng đợt lực lượng hùng hồn tràn ngập mỗi một ngõ ngách trong thân thể. Loại trạng thái này hầu như khiến Tiêu Viêm trong lúc giở tay nhấc chân đó là có thể bộc phát lực lượng cực kỳ kinh khủng.



Đối với trong cơ thể Tiêu Viêm đột nhiên cuộn trào lên mãnh liệt đấu khí, Cổ Hà cũng phát hiện, lập tức sắc mặt hơi ngưng trọng. Đấu khí trong cơ thể cũng bắt đầu toàn lực khởi động. Tại đây, dưới sự chú ý của các cường giả đến từ bốn phương tám hướng ở Gia Mã đế quốc, nếu hôm nay hắn thật sự bại trong vòng mười chiêu với Tiêu Viêm thì khi đó danh vọng của hắn sẽ bị đả kích có chút nghiêm trọng. Hơn nữa quan trọng nhất chính là hắn sẽ mất hết mặt mũi ở trước mặt Vân Vận. Chuyện này đối với hắn mà nói tuyệt đối là không thể khoan nhượng được. Vì vậy, cho dù là đem hết toàn lực cũng nhất định phải đỡ được công kích tiếp theo của Tiêu Viêm.



Trong lòng quyết tâm, trong mắt Cổ Hà cũng là xẹt qua một đạo lệ mang. Năm ngón tay gấp lại hình thành một cái trảo hình kỳ dị, trong lòng bàn tay tử sắc hỏa diễm như ẩn như hiện tựa hồ như chuẩn bị cái gì.



Trên bầu trời hai người đột nhiên đều lâm vào yên lặng khiến cho toàn trường chú ý. Nhất là những người thực lực không kém đều có thể cảm thụ được cỗ đấu khí dâng trào càng thêm hùng hồn trong cơ thể hai người. Hiển nhiên có thể nhận thấy rõ ràng, một đợt giao tranh kế tiếp sợ rằng sẽ kịch liệt trước đó chưa từng có. Mà một lần này cũng sẽ làm sáng tỏ hôm nay, đến cuối cùng là Tiêu Viêm cuồng vọng vô tri hay là thực lực bản thân của Cổ Hà kém cỏi.



Cảm thụ được từng đợt chấn động hùng hồn dũng mãnh phát ra từ hai người trên bầu trời kia, không ít người đều trở nên yên lặng, sắc mặt cũng một mảnh ngưng trọng chờ đợi. Đấu Hoàng cường giả mạnh mẽ va chạm như thế này tại Gia Mã đế quốc cũng khó có thể nhìn thấy!



Phía trên Hỷ đài, Vân Sơn yên ổn ngồi trên thủ tọa, ngón tay khô héo nhẹ nhàng gõ vào lưng ghế dựa. Con ngươi híp lại cũng tập trung vào hai ngươi trên bầu trời. Lấy nhãn lực phong phú của hắn tự nhiên là có thể từ sự giao phong như như chớp lúc trước của hai người mà nhìn được ra đẳng cấp Tiêu Viêm kỳ thực vẫn còn chưa chân chính đột phá tới Đấu Hoàng.



Có thể bởi vì công pháp cùng với những nguyên do khác mà sức chiến đấu của hắn lại đủ để có thể so với Đấu Hoàng cường giả. Nhưng mà chỉ bằng vào điều này mà muốn trong vòng mười chiêu đánh bại Cổ Hà không thể nghi ngờ là người si nói mộng. Lúc đầu ở đế đô có thể đánh chết nhiều cường giả của Vân Lam Tông như vậy hẳn là có thêm sự trợ giúp của cái linh hồn thể gọi là Dược Trần trong cơ thể hắn.



Còn tưởng sau một năm có thể có bao nhiêu tiến bộ, hóa ra vẫn chỉ có thể mượn lực lượng của người khác. Thật đúng là đã đánh giá cao hắn rồi! Khóe miệng nhếch lên một mạt âm lãnh cùng khinh thường. Trong mắt Vân Sơn hiện lên sự lạnh lẽo, thấp giọng nói: "Nếu như bản lĩnh của ngươi chỉ có như thế này. Bản tông không thể không nói cho ngươi. Kết cục lúc này đây của ngươi sẽ so với ba năm trước càng thêm thê thảm."



Đối với lời nói nhỏ của Vân Sơn, Tiêu Viêm tất nhiên là không nghe thấy. Vào lúc đấu khí trong cơ thể càng thêm dâng trào, hắn cũng chậm rãi mở đôi mắt đang khép hờ, ánh mắt nhìn về phía Cổ Hà nghiêm chỉnh chờ đợi cách đó không xa, nhàn nhạt cười. Phía trên lòng bàn chân đột nhiên hiện lên một tầng ánh sáng bạc rực rỡ.




Mà đối với loại va chạm này, ngay cả Vân Vận cũng nhịn không được cắn chặt môi đỏ mọng, cánh tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng rung lên trong tay áo. Một kích này của Cổ Hà ngay cả nàng cũng cảm thấy một loại áp bách khó có thể nói rõ.



Khác với ánh mắt tiếc nuối của toàn trường, từ đầu đến cuối Vân Sơn vẫn cười nhạt, ánh mắt nhìn đến tầng niêm dịch hơi mỏng màu bích lục bao quanh nắm tay của Tiêu Viêm liền hiện lên một chút ngưng trọng.



Hắn không ngờ rằng thực lực của Tiêu Viêm ngay cả Đấu Hoàng cũng không đến cư nhiên có thể mang năng lượng áp súc đến mức độ như thế này. Dưới sự chú ý của những ánh mắt xung quanh, nắm tay không được tính là cường tráng của Tiêu Viêm rốt cục cũng va chạm với cự ưng do Cổ Hà biến ra. Giây lát, khắp nơi đều lâm vào yên tĩnh.



"Một chiêu cuối cùng!"



Tại lúc quyền trảo va chạm, Cổ Hà thấy Tiêu Viêm mở miệng cùng với một tia cười lạnh trên khóe miệng. Mơ hồ trong lúc đó hắn nghe thấy được lời nói từ trong miệng, truyền ra lời nói.



Lời nói vừa hạ xuống, Cổ Hà còn không kịp có một chút phản ứng. Trong giây lát, một cỗ năng lượng kinh khủng uy áp linh hồn dũng mãnh như thủy triều từ trong nắm tay của Tiêu Viêm toát ra.



Cỗ lực lượng đáng sợ này cho dù lấy năng lực của Cổ hà cũng đột nhiên lui lại.



"Oành!"



Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa như sấm kêu vang vọng trên bầu trời. Cho dù là ở ngoài trăm dặm cũng có thể nghe được rõ ràng.