Đấu Phá Thương Khung

Chương 719 : Kết Thúc

Ngày đăng: 13:41 19/04/20


Khắp trời yên tĩnh, chỉ có giọng nói lạnh lùng chậm rãi của Tiêu Viêm quanh quẩn. Vô số đệ tử của Vân Lam Tông lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, chợt cảm thấy bi thương, nhớ tới Vân Lam Tông năm đó uy phong ra sao, không nghĩ tới hiện giờ lại rơi xuống mức mặc cho người khác chém giết, chênh lệch như vậy, thật khó để người phải chấp nhận.



Đương nhiên, mặc kệ hiện tại có khó có thể chấp nhận hay không. Nhưng những đệ tử Vân Lam Tông này cũng không có chút biện pháp nào. Nhìn Tiêu Viêm đằng đằng sát khí kia, sớm đã có ý niệm huyết tẩy Vân Lam Tông, nếu không phải có chút giao tình quan hệ với tông chủ Vân Vận, chỉ sợ trên sân rộng này sớm đã máu chảy thành sông. Bởi vậy, có thể giữ được một mạng, đối với bọn hắn cũng đã là chuyện cực kỳ may mắn.



Nghe thấy âm thanh xét xử lạnh lùng cuối cùng của Tiêu Viêm, thân thể mềm mại của Vân Vận cũng khẽ run lên, hàm răng cắn chặt lên đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt tái nhợt lại.



"Vân Lam Tông này, thật sự là phải hủy tại trong tay mình sao?"



Ngọc thủ nắm chặt lại, đôi mắt sáng của Vân Vận chậm rãi quét qua vô số khuôn mặt đệ tử Vân Lam Tông, trên gương mặt hiện lên một chút bi thương, lẩm bẩm nói: "Đây là sự trả thù của ngươi đối với Vân Lam Tông sao? "



Nhìn bộ dáng thống khổ kia của Vân Vận, Nạp Lan Yên Nhiên cũng là một trận đau lòng, nắm chặt ngọc thủ của người đứng trước, đột nhiên ngẩng đầu đối với Tiêu Viêm nói:



- Tiêu Viêm, hiện giờ Vân Lam Tông đối với ngươi đã không có uy hiếp gì nữa, chẳng lẽ không thể thủ hạ lưu tình sao? Ta cùng với lão sư có thể trước mặt mọi người thề, đoạn ân oán này, ngày sau Vân Lam Tông không có một người nhắc tới!



Tiêu Viêm đưa mắt liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi nói.



- Nhìn vào quan hệ trong quá khứ, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của ta, chó gà không tha cùng với tự động giải tán, hai cái chọn một, lựa chọn như thế nào, chính các ngươi quyết định!



Nghe thấy Tiêu Viêm nói xong, con ngươi của Nạp Lan Yên Nhiên cũng là ảm đạm lại, nàng biết, Tiêu Viêm tuyệt đối sẽ không để cho Vân Lam Tông tiếp tục tồn tại ở Gia Mã Đế Quốc, có thể để hắn tha đi những đệ tử bình thường, đó đã là nhượng bộ lớn nhất của hắn.



Mà Tiêu Viêm vừa dứt lời, vô số ánh mắt trong lúc nhất thời cũng nhìn về phía Vân Vận, lựa chọn cuối cùng như thế nào cũng là do ý của nàng.



Dưới sự soi mói của vô số ánh mắt, bàn tay ngọc của Vân Vận khẽ nắm chặt lại. Ánh mắt lóe lên vẻ giãy dụa, hồi lâu sau, rốt cuộc suy sụp thở dài, một âm thanh khàn khàn tràn ngập mệt mỏi cùng vô lực phát ra.



- Thôi, mọi việc đã đến đây, có nói thêm nữa cũng vô dụng, nếu như ý ngươi là thế, thì cứ theo ý ngươi đi. Chỉ cần ngươi không đả thương những đệ tử bình thường của Vân Lam Tông, trong một tháng, ta sẽ giải tán Vân Lam Tông!



Chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, nhưng lại giống như đã dùng hết toàn bộ khí lực trong cơ thể. Câu nói sau cùng vừa nói ra, đôi mắt sáng của Vân Vận cũng đã trở nên ảm đạm không chút ánh sáng, cứ như vậy mà suy sụp, người thấy cũng cảm giác thương tâm không thôi.
Nạp Lan Kiệt cùng Nạp Lan Túc nhìn mọi người rời đi, lúc này mới quay đầu đối với Nạp Lan Yên Nhiên nói.



Nghe vậy, Nạp Lan Yên Nhiên khẽ run lên, một lát sau khẽ nhìn Vân Vận có chút mất hồn mất vía, chần chờ một chút rồi gật đầu.



Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, hai người Nạp Lan Kiệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Vân Vận, một tiếng thở dài, cũng không dám ở lâu. Hiện giờ Vân Lam Tông cũng không phải là cao cao tại thượng như quá khứ, cái gọi là "tường ngã người xô", tuy nói Vân Vận là Đấu Hoàng cường giả, nhưng bọn họ cũng không dám quá mức thân thiết đối với nó, nếu không một khi làm cho Tiêu Viêm bất mãn, chỉ sợ Nạp Lan gia tộc ngày sau cũng phải biến mất ở Gia Mã đế quốc.



Chắp tay đối với Vân Vận, hai người Nạp Lan Kiệt cũng là vội vàng về đế đô, cũng không có ý tiếp tục ở lại cái đống Vân Lam Tông hỗn độn này.



Trên bầu trời hiu quạnh, gió thu thổi qua, lưu lại hai người nữ tử đơn bạc nhìn nhau, khóe miệng đều là chứa đựng một chút cay đắng.



- Lão sư, ngươi định làm như thế nào?



Nhìn những đệ tử Vân Lam Tông vẻ mặt suy sụp, Nạp Lan Yên Nhiên thở dài một tiếng, nói.



- Còn có thể làm sao? Ngươi đối với Tiêu Viêm chẳng lẽ còn không biết sao, lần này là hắn xem trọng tình cảm của ta với ngươi, cho nên mới không làm cho Vân Lam Tông máu chảy thành sông, nhưng giải tán Vân Lam Tông đã là giới hạn của hắn, nếu là trong lúc này lại tiếp tục xuất ra biến cố, chỉ sợ...



Vân Vận cười khổ lắc lắc đầu, đối với Tiêu Viêm, nàng chưa nói tới cừu hận gì, những việc mà Vân Lam Tông làm với Tiêu gia, có kết cục như vậy cũng không có gì lạ, ở điểm này, mặc dù nàng là người của Vân Lam Tông cũng hiểu rất rõ.



Thờ dài một hơi, Vân Vận rã rời phất tay, nói.



- Nói với đệ tử Vân Lam Tông đi đi, trong vòng một tháng nhanh chóng ly khai, lúc rời đi, hãy đưa cho mỗi người một khoản tiền. Lấy thực lực của bọn họ, chắc cũng có năng lực kiếm sống.



Nạp Lan Yên Nhiên yên lặng gật gật đầu, trong lòng cũng đã triệt để hiểu rõ.



Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây ở chân trời, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên người của Vân Vận, đôi mắt của nàng nhìn về phương hướng mà đám người Tiêu Viêm rời đi, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc không hiểu rõ. Một thiếu niên năm đó như con cá non nớt, thật giống như những gì mà nàng đã tiên đoán, trở thành một cường giả có thể một mình đảm đương mọi việc. Chẳng qua, không nghĩ tới, sau khi hắn đã phát triển được, người thứ nhất lãnh hội được sự lợi hại lại là bản thân nàng.