Đấu Phá Thương Khung
Chương 735 : Bóng Đen Thần Bí
Ngày đăng: 13:41 19/04/20
Nguồn: TruyenYY
Trên vách núi đá có mấy bụi cỏ dại mọc lên, một bóng đen quỷ dị xuất hiện. Toàn thân đều bị áo choàng bao phủ, thâm chí ngay cả người này là nam hay nữ cũng không nhận ra được. Chỉ có ánh mắt gần như hờ hững từ áo choàng bắn ra, không có chút tình cảm nào nhìn ba người ở trong cốc.
Ba người Tiêu Viêm cũng vì bóng đen đột nhiên xuất hiện này mà thoáng ngẩn người. Không ngờ trong sơn cốc này lại thực sự có người.
Khép hờ hai mắt nhìn đạo bóng đen kia, lực lượng linh hồn của Tiêu Viêm nhanh như chớp khuếch tán ra. Nhưng mà một lát sau cũng khẽ nhíu mày. Hắn cực kỳ kinh ngạc phát hiện, lực lượng linh hồn của hắn tại khoảng cách cách Hắc ảnh nhân kia vài thước lại khó có thể tiến đến thăm dò nữa. Loại tình trạng khác thường này là lần đầu tiên hắn gặp phải trong nhiều năm qua.
- Lưu lại? Chưa có người có đủ tư cách nói những lời này với bản vương!
Mỹ Đỗ Toa cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Trên gương mặt lập tức hiện lên một tia cười lạnh. Sát ý ẩn tàng trong mắt. Sau nháy mắt, ngón tay ngọc đột nhiên bắn ra, một cỗ năng lượng bảy màu như sợi tơ bạo xuất từ đầu ngón tay. Cuối cùng, nhanh như chớp phá không, bắn thẳng đến bóng đen.
Dưới áo choàng, ánh mắt hờ hững liếc nhìn sợi tơ bảy màu một cái. Áo choàng không gió mà bay, một cỗ sương khói nồng đậm màu xám từ trong sơ thể trào ra. Mà theo sự xuất hiện mạnh mẽ của cỗ sương khói màu xám này, đám cỏ dại xung quanh bóng đen bắt đầu lấy tốc độ có thể nhìn được bằng mắt thường trở nên héo rũ xuống. Trong chớp mắt liền hoàn toàn trở nên khô vàng, mất hết sức sống.
Sự biến hoá của đám cỏ dại bên kia cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Viêm. Con ngươi lập tức mạnh mẽ co lại. Xem ra người này quả nhiên cực kỳ am hiểu độc công. Không ngờ ngay cả đấu khí trong cơ thể cũng ẩn chứa kịch độc.
Sương khói màu xám trào ra, lượn lờ xung quanh đem bóng đen bao bọc vào trong. Sợi tơ bảy màu kia trong nháy mắt liền lao tới. Nhưng mà một kích cũng đủ để cường giả Đấu Vương bình thường không dám tiếp này, sau khi đi vào sương khói màu xám lại bắt đầu bị phân giải một cách cực kỳ quỷ dị. Chỉ vẻn vẹn mấy cái hô hấp, cỗ năng lượng bảy màu cư nhiên bị phân giải, cuối cùng hoá thành hư vô.
- Trong vòng mười cái hô hấp, rời khỏi sơn cốc. Nếu không… Chết!
Theo sự biến mất của cỗ năng lượng bảy màu, trong mắt Mỹ Đỗ Toa cũng xẹt qua một chút kinh dị. Chợt nghe được thanh âm của bóng đen, lãnh ý trên mặt càng đậm. Khí thế khổng lồ chậm rãi từ trong cơ thể bùng phát ra.
- Hôm nay mặc kệ ngươi đi hay là ở, cái mạng này, bổn vương chắc chắn muốn rồi!
Cười lạnh một tiếng, Mỹ Đỗ Toa nghiêng đầu thấp giọng nói với Tiêu Viêm và Tử Nghiên.
- Các ngươi cách xa nơi này một chút. Người này cả người đều là kịch độc, dính vào thì phiền toái!
Tiêu Viêm không có hành động gì, khẽ cau mày nhìn bóng đen đột nhiên có chút kỳ quái này. Lại một lần nữa chắp tay, thanh âm có chút khách khí.
- Không biết tên họ của các hạ là gì? Có lẽ Tiêu Viêm đã nghe nói qua.
Ánh mắt dưới áo choàng chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tiêu Viêm. Một lát sau, ánh mắt chậm rãi nhắm lại. Mà thân hình lại từ từ lui về phía sau.
Tiêu Viêm cau mày nhìn Hắc ảnh nhân đột nhiên trở nên mạc danh kỳ diệu này. Trong lòng âm thầm cảnh giác.
Ngay lúc Hắc ảnh nhân dần dần rời khỏi sơn cốc thì thân hình đột nhiên dừng lại, bàn tay giơ lên, một vật liền bay vút đến.
Thấy thế, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ thay đổi, thân hình vội lui lại đánh ra một cỗ nhu kình đem vật đang bay tới kia bao bọc lại. Định nhãn nhìn lại, dĩ nhiên là một cái bình ngọc.
- Thực lực của hai người các ngươi mạnh, có lẽ không sợ khói độc. Nhưng mà tiểu cô nương ở phía dưới kia thì lại không được. Đây là giải dược có thể giải được độc trong cơ thể.
Sau khi quăng bình ngọc đến, dưới áo choàng màu đen kia chậm rãi truyền ra thanh âm khàn khàn khác thường.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, cùng Mỹ Đỗ Toa liếc nhìn một cái. Cách không đem bình ngọc hút tới nhưng không sử dụng tay chạm vào.
- Nơi này là của ngươi cùng bằng hữu của ngươi tìm được. Như vậy liền trả cho ngươi đi.
Bóng đen chậm rãi xoay người. Thân hình chợt loé liền nhanh chóng đi vào trong sơn mạch
Kinh ngạc nhìn bóng đen rời đi, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên. Khẽ cau mày, quang mang trong mắt loé ra. Nháy mắt sau, linh quang trong lòng chợt hiện, đột nhiên ngẩng đầu quát to với bóng đen sắp biến mất kia:
- Tiểu Y Tiên? Là ngươi?