Đấu Phá Thương Khung

Chương 767 : Cường giả Xà Nhân tộc

Ngày đăng: 13:41 19/04/20


Nhân ngày 8 - 3



Chúc các tỷ muội vui vẻ - sống khỏe - hạnh phúc.



Đưa mắt nhìn bóng lưng Tiểu Y Tiên biến mất trong bóng đêm. Tiêu Viêm liền vươn vai, quay đầu hướng về phía Mỹ Đỗ Toa cười nói: "Đi, trở về thôi."



Mỹ Đỗ Toa khẽ nhíu mày nói: "Cô ta tin được không? Nếu ngày đó vào lúc động thủ, chúng ta xông vào mà bị bọn họ vây đánh thì kết cục rất… Chưa kể hiện giờ Gia Mã đế quốc cùng Xà Nhân tộc phải dựa vào hai người chúng ta. Nếu chúng ta mắc phải sai lầm, kết cục của Viêm Minh ngươi hẳn là có thể đoán được.



Nghe được những lời này của Mỹ Đỗ Toa, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng thoáng ngưng trọng. Trầm ngâm một lát, hắn khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Ta tin tưởng nàng ấy."



"Hy vọng ngươi sẽ không nhìn lầm người." Mỹ Đỗ Toa hừ nhẹ nói. Ánh mắt chợt lóe lên, chần chừ một lúc, nói: "Ngày mai ngươi theo ta đi một chuyến đến Xà Nhân tộc, một vài vị trưởng lão trong tộc muốn gặp ngươi."



"Gặp ta?" nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Gặp ta rồi thế nào?"



Mỹ Đỗ Toa sắc mặt hơi có chút không được tự nhiên, gương mặt khẽ nghiêng sang một bên, nói: "Trưởng lão trong tộc có bí thuật, dễ dàng do thám được thân thể người khác, Chuyện ta ta… không còn là xử nữ, các trưởng lão cũng đã biết rồi."



Tiêu Viêm khẽ há mồm, vẻ mặt hơi đỏ lên, vẻ mặt hơi xấu hổ, xoay đầu, miệng lại cười gượng mấy tiếng, đợi khi ổn định tâm tình mới thật cẩn thận nói: "Việc ấy… Các trưởng lão muốn thế nào?"



Nhìn thấy thần sắc, bộ dáng lúng túng của Tiêu Viêm, Mỹ Đỗ Toa trong lòng thoáng bật cười, nhưng gương mặt vẫn lạnh băng như trước, thản nhiên nói: "Dựa theo tộc quy, ngươi phải chịu Vạn Xà Phệ Thể …"



Nghe được việc mình phải chịu Vạn Xà Phệ Thể, Tiêu Viêm chợt rùng mình, cười khan nói: "Mọi người nên nói chuyện hòa hợp với nhau không được sao, ai lại muốn dùng mấy thứ kia. Dù sao ta bây giờ cũng là Minh chủ Viêm Minh, khụ khụ, nếu mà "dùng hình" với ta, nhất định sẽ khiến cho Xà Nhân tộc và Gia Mã đế quốc lại lần nữa đối lập, như vậy thì đối với mọi người, ai ai cũng không tốt"



"Vậy, ngươi đi nói với các trưởng lão đi." Mỹ Đỗ Toa khẽ nhướng mày, thanh âm bình thản nói.
Cũng không trách Tiêu Viêm kéo dài thời gian, chuyện của hắn với Mỹ Đỗ Toa, tuy không phải là do bản thân hắn khống chế, nhưng mặc kệ thế nào, chuyện chiếm đoạt thân thể người khác là sự thật. Hiện giờ việc đi gặp các trưởng lão trong tộc thật là có chút tương tự như đi gặp mấy người nói chuyện chuyên sâu hơn về vấn đề này.



Đi theo Mỹ Đỗ Toa xuyên qua mấy cái đường phố rộng lớn, chừng hơn mười phút sau, dần dần quẹo vào một khu vực có chút âm u. Nơi này vừa vặn ở góc tường thành, tường thành cao ngất hình thành bóng mờ, làm cho ánh sáng nơi này có chút u ám, Xà Nhân tộc cường giả chính là cư ngụ ở nơi này. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



Tại khu vực này, địa phương giao tiếp với ngoại giới, có sắp đặt chỗ ngăn chặn thông lộ, Xà Nhân tộc mặc dù bây giờ cùng Gia Mã đế quốc là liên minh, nhưng đối với nhân loại, đại đa số xà nhân vẫn có chút kháng cự. Bởi vậy muốn hòa hợp mà ở chung, cũng cần có thời gian không ngắn mới có thể dần dần hợp lại.



Nơi địa phương Xà Nhân tộc cư ngụ thì phòng ngự cũng hết sức sâm nghiêm, xà nhân cầm trong tay vũ khí không ngừng tuần tra qua lại. Mà khi nhìn thấy thân ảnh Mỹ Đỗ Toa thì những thủ vệ này trong mắt nhất thời lộ ra sự cuồng nhiệt mà cúi xuống, đối với người sau phủ phục hành lễ.



Một đường mà xuyên qua, sau một lúc lâu, hai người đến trước một khoảng sân rộng lớn thì dừng lại, Mỹ Đỗ Toa vung tay lên, viện môn tự động mở ra. Sau đó tiến vào bên trong, Tiêu Viêm chần chừ một chút rồi cũng sải bước đi theo.



Tiêu Viêm vừa mới bước vào sân, nhất thời một bóng ảnh to lớn xen lẫn kình phong hung hãn, mạnh mẽ đánh đến.



Cảm nhận được công kích xuất hiện đột ngột này, Tiêu Viêm sắc mặt khẽ biến, chợt hừ lạnh một tiếng, ngọn lửa xanh biếc nhanh chóng trào ra, không chút khách khí đối với người đánh lén kia xuất chiêu.



"Bang!" "Bùm!"



Kình phong nổ mạnh ở trong sân, thanh âm trầm thấp, đem tro bụi trên mặt đất chấn thành khí lãng khuếch tán ra.



Một kích giao thủ, bả vai Tiêu Viêm run lên, mà lúc này người đánh lén, tại giữa không trung lăng không quay cuồng vài vòng rồi mới ầm ầm rơi xuống đất.



Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt băng hàn quét về phía người đánh lén, chợt đôi mắt nhất thời trống rỗng, khẽ híp mắt lại.