Đấu Phá Thương Khung
Chương 789 : Tứ Dực Thiên Ma Hạt
Ngày đăng: 13:41 19/04/20
Luồng sáng rực rỡ soi tỏ sự kinh hãi trong đôi mắt của vô số người, rồi hung hăng nện mạnh lên thân thể của Ngô Nhai, liền đó một tiếng nổ kinh thiên động địa ầm ầm vang vọng khắp nơi.
Phốc… phụt!
Dính một đòn nghiêm trọng như vậy, thì dù Ngô Nhai có là Đấu Hoàng đỉnh phong cũng chịu không thấu, sắc mặt lập tức tím hồng lên kì dị, cổ họng thấy ngọt một chút, đã lập tức phun ra một búng máu tươi tung tóe khắp nơi. Khí tức toàn thân suy nhược đến cực độ, hai đôi cánh đấu khí chập chờn mờ tỏ, rồi trong cơn đau buốt nhói ở ngực mà choáng váng hôn mê, rơi thẳng xuống đất.
Cường giả ở hai phía kinh ngạc nhìn Ngô Nhai trọng thương mà rơi xuống đất, trong phút chốc trong lòng đều trào dâng một nỗi sợ hãi khôn lường. Nhìn lên thân ảnh vận hắc bào lơ lửng trên trời kia mà thầm sinh ra một nỗi e ngại khó hiểu. Nếu như lúc trước Tiêu Viêm đánh chết vị trưởng lão nọ, người khác còn có thể bảo do hắn sử dụng bí pháp mà thành công. Nhưng hiện tại Ngô Nhai chẳng phải là một gã Đấu Hoàng đó sao, nhìn khắp hai bên, ngoại trừ đám người Tiểu Y Tiên ra, thì dù Hạt Sơn, môn chủ Vạn Hạt môn ra tay, cũng có cửa thắng nhưng tuyệt đối, không thể trong một tích tắc nhất kích chấn thương y như thế.
Nhưng mà gã hắc bào thanh niên trẻ tuổi này lại làm được điều tưởng như không thể ấy, khiến trong lòng rất nhiều người đã bắt đầu dậy sóng.
Không để ý tới những ánh mắt kinh hoàng thất thố xung quanh, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, lấy nhanh ra từ nạp giới mấy viên đan dược hồi phục đấu khí bỏ vào trong miệng. Dù hắn hôm nay đã chính thức tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng để có thể thi triển được Khai sơn ấn, thế nhưng cũng phải hao tổn một lượng cực lớn đấu khí, nhưng vẫn còn may, bởi ít ra không như những lần trước thi triển ra nó đều làm cho toàn thân suy nhược a.
Đan dược vừa dung nhập vào cơ thể, cảm giác đấu khí trống rỗng khó chịu cũng đã tiêu tan, Tiêu Viêm thờ ơ nhìn Ngô Nhai đang rơi xuống, hắn biết, lão gia hỏa này cùng lắm là trọng thương thôi, chứ chưa bị đánh chết, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng thì sẽ có thể khôi phục lại thực lực rồi. Đối với phương châm trảm thảo trừ căn, diệt tận sát tuyệt không để lại hậu quả của hắn từ trước tới nay, làm sao có thể dung dưỡng những chuyện đại loại như vậy xảy ra.
Trong mắt lóe lên một tia sát ý, trên đầu ngón tay Tiêu Viêm liền ngưng tụ ra ngọn hỏa diễm xoáy tròn trôn ốc vừa định bắn về phía Ngô Nhai, thì đã nghe vang lên một tiếng gầm giận dữ. Một đạo kình khí tanh tưởi sắc bén như gió lốc đã cuộn đến sau lưng hắn.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy khiến sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời trầm xuống. Hắn có thể cảm giác được từ đạo kình phong này, người xuất thủ rõ ràng là mạnh hơn vài phần so với Ngô Nhai. Mà người ở trong Hạt môn có thể mặc kệ qui củ, lại có thực lực như thế, còn ai ngoài Môn chủ Vạn Hạt môn, Hạt Sơn nữa?
"Hắc hắc, còn muốn chạy sao? Lúc nãy không phải ngươi rất kiêu ngạo sao?" nhìn thấy Tiêu Viêm như thế, Hạt Sơn lại cười lạnh. Thân hình lão liền nhoáng lên đã xuất hiện ở một bên người hắn, đoản côn lam sắc mang theo mùi vị khác thường, nhắm thẳng đầu Tiêu Viêm đập xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tiêu Viêm khẽ nghiêng đầu tránh khỏi đoản côn, vừa định tiếp tục chạy ra thì đã lại nghe trên đầu phả xuống một đạo kình phong bén nhọn tanh tưởi phá không đâm xuống, thì ra là cái đuôi khổng lồ của Tứ Dực Thiên Ma Hạt đã thình lình tập kích hắn.
Biết đạo kình phong kia sắc nhọn vô cùng, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, vung mạnh Trọng Huyền xích vừa chợt hiện ra, hung hăng chém ngược lên trời, va thẳng vào cái đuôi kinh khủng nọ. Ầm một tiếng đã đẩy lui được cái đuôi đó ra, nhưng đồng thời hắn cũng bắn văng ra sau. Cùng với ma thú so đấu lực lượng, rất ít người có thể chiếm được thượng phong.
"Chết tiệt, một người một thú lại có thể phối hợp ăn ý vậy sao, công kích liền lạc như nước chảy mây trôi chẳng khác như một người thi triển ra cả. Cái còi kia thật nguy hiểm, phải tìm cách đánh văng nó đi." nắm nắm bàn tay có chút tê dại, nhãn thần Tiêu Viêm liền âm trầm hẳn, thầm lẩm bẩm trong lòng.
Ngay khi ý niệm còn đang xoay chuyển trong đầu, thì Tứ Dực Thiên Ma Hạt nào cho hắn nhàn rỗi, hai cái càng tổ bố đen thui như sắt đã vũ động liên tục, nhắm hắn cắt ngang.
Cảm giác được thế công của Tứ Dực Thiên Ma Hạt đang gắt gao nhắm vào mình, Tiêu Viêm liền cau mày, định né tránh thì từ trên bầu trời, lại nghe những tiếng rít chói tai mạnh mẽ truyền đến, mà cặp càng khổng lồ kia cũng bất ngờ dừng lại.
Đột ngột xảy ra chuyện như vậy, làm cho cả Tiêu Viêm và Hạt Sơn đều kinh ngạc vô cùng, trong khi bọn họ đang còn ngẩn người ra ở đó, đã nghe một tiếng cười thanh thúy trong trẻo từ phía xa xa truyền lại.
"Đại gia hỏa này là của ta, Tiêu Viêm ngươi cứ yên tâm thu thập tên kia đi nhé!"