Đấu Phá Thương Khung
Chương 836 : Đấu giá thây khô
Ngày đăng: 13:42 19/04/20
Thiên Nhạn Cửu Hành Dực, là đấu kỹ trước kia Tiêu Viêm đoạt được trên người Kim Nhạn Tông Tông chủ, Lạc Nhạn Thiên. Sau này khi có được quyển trục chế tạo phi hành đấu kỹ, Tiêu Viêm vẫn thường xuyên nghiên cứu phương pháp chế luyện và lĩnh ngộ được một số lý giải tâm đắc.
Xét về tổng thể, Thiên Nhạn Cửu Hành Dực này đích xác cũng có chỗ độc đáo. Theo một phương diện nào đó mà nói, loại cường hãn phi hành đấu kỹ này là một đấu kỹ có thể tiến hóa. Nó hoàn toàn được quyết định bởi tài liệu luyện chế, nếu tài liệu luyện chế cao giai, trân quý, dù cho đối với đẳng cấp Đấu Tông cường giả cũng có một sự trợ giúp lớn lao. Nhưng nếu tài liệu luyện chế cấp thấp, không thỏa mãn yêu cầu, dù có luyện chế được cũng không có chỗ tốt nào.
Mà tài liệu tối trọng yếu để luyện chế Thiên Nhạn Cửu Hành Dực, là cánh của một số loại phi hành ma thú. Theo ghi chép của quyển trục, là do hai cánh của một loại Lục giai ma thú chế tác mà thành. Nếu tính ra, đó cũng không phải thuộc loại thượng cực phẩm (trên cực phẩm). Nhưng khi phi hành, dù có là tốc độ nhanh như Mỹ Đỗ Toa đi chăng nữa, xa xa cũng không đuổi kịp. Trong đêm tối, nếu thực hiện tập kích (đánh lén), muốn hạ thủ ai đó thì chính là đấu kỹ tốt nhất. Nếu đấu không lại, cũng có thể nhanh chóng đào tẩu. Bằng vào tốc độ của nó, ai có thể truy đuổi!
Lúc trước, khi có được phương pháp chế tác Thiên Nhạn Cửu Hành Dực, Tiêu Viêm sau thời gian dài nghiên cứu đã trở nên quen thuộc, càng về sau này, khi hiểu biết càng nhiều, hắn cũng rõ ràng,muốn chế tạo thứ này, thì mức độ khó khăn đến bậc nào. Hơn nữa, đối với tính tình của Tiêu Viêm, hắn thà bỏ ra đại lượng thời gian cùng tinh lực để luyện chế ra thứ tốt nhất, cũng không bao giờ tùy tiện dùng cánh của thấp giai ma thú, cho nên thứ này vẫn bị hắn không quản tới, bỏ vào nạp giới, cho đến tận hôm nay, khi thi thể Ma thú lai lịch bất phàm kia xuất hiện.
Bằng vào cảm giác xuất sắc của linh hồn lực, sau khi cẩn thận đánh giá, Tiêu Viêm rất hài lòng đối với thi thể của Ma thú này. Hắn có thể cảm giác, bên trong đôi cánh tựa như ngọc bạch này ẩn chứa một nguồn năng lượng cường đại mà tinh thuần, bởi theo lời Bạch Phát Lão Giả, tin tưởng rằng đầu ma thú này đã sắp tiến vào cấp bậc bát giai. Dù trải qua thời gian lâu như vậy, đôi cánh này vẫn ẩn chứa một nguồn năng lượng dư thừa, Tiêu Viêm dù từng trải, qua nhiều năm, đối với hắn cũng là lần đầu chứng kiến.
Đôi mắt chậm rãi híp lại, chậm rãi đảo qua, đánh giá cẩn thận song dực như bạch ngọc kia. Một lát sau, Tiêu Viêm khẽ gật đầu, hắn có thể đoán chắc, nếu dùng ngọc cốt song dực này luyện chế Thiên Nhạn Cửu Hành Dực, luận tốc độ, tuyệt có thể so sánh với Lạc Nhạn Thiên, còn nhanh hơn nhiều, mà khi hắn đã có phi hành song dực này, cho dù ở đẳng cấp Đấu Tông, cũng vô pháp có thể tranh khí. Tranh đấu với Đấu Tông, nếu đánh không lại, muốn chạy trốn bảo mệnh, hẳn là cũng không quá khó.
Khi ý niệm này xuất hiện trong đầu Tiêu Viêm, thân thể của Tử Nghiên trong bộ hắc bào cũng đột nhiên có chút run rẩy, tuy dao động là như có như không, nhưng vẫn bị Tiêu Viêm lập tức cảm ứng, hắn nghi hoặc thấp giọng hỏi: " Làm sao vậy?".
Nghe được yêu cầu của Bạch Phát Lão Giả, không ít quý tịch đều cau mày, lâm vào trầm mặc. Đối với bọn họ mà nói, kim tệ có nhiều đến đâu cũng không phải là vấn đề không thể giải quyết. Nhưng phương thức ở đây là vật đổi vật, muốn đoạt được thi thể ma thú này, thì phải xuất ra những bảo vật có cấp bậc tương xứng. Mà những bảo vật như thế, ai cũng muốn giấu kỹ, không muốn mang ra. Nếu mang ra để trao đổi, bọn họ cũng thấy có chút đau lòng. Hơn nữa, những vị khách quý này, cũng muốn bảo lưu bảo bối của họ cho đến lúc cuối cùng, dùng để cạnh tranh Bồ Đề Hóa Thể Tiên. Nếu lúc này xuất ra, đến lúc sau này tranh đoạt cũng không nắm chắc.
Nhìn thấy không khí trầm mặc lắng xuống, Bạch phát Lão Giả tuy vẫn tươi cười như trước nhưng trên trán đã xuất ra một ít mồ hôi lạnh. Thi thể ma thú này, giá trị kỳ thật cũng không giống như lời hắn nói. Nói cách khác, Hắc Hoàng Tông cũng không muốn lấy thi thể này ra bán đấu giá, vì ma thú này đã tử vong nhiều năm, thi thể trải qua tuế nguyệt bào mòn, năng lượng trong cơ thể đã không còn nhiều lắm, hơn nữa bọn họ cũng sử dụng qua bí pháp thúc tham, bên trong thi thể đã khô này lượng máu huyết còn lại cũng ít đến đáng thương. Về phần ma hạch kia, "Khụ…khụ…", cũng không thấy có chút cảm ứng nào. Nếu ai quyết định mua thi thể ma thú này, phải chuẩn bị tâm lý đánh bạc một phen, nếu trong nội thể ma thú còn có ma hạch hay đại lượng huyết nhục thì còn có thể gỡ gạc được chút ít. Nếu bên trong chỉ có một ít tàn cốt huyết nhục vô dụng, thì mọi tính toán cũng trở nên hỏng bét.
Những vị khách quý này tuyệt đối cũng không phải là ngốc tử. Đối với điểm này, bọn họ đồng dạng cũng hiểu rất rõ ràng. Dù Bạch Phát Lão Giả kia, luôn miệng cam đoan, bọn họ cũng xem như gió thổi mây bay, không xem là thật. Bởi vậy, dù có mua hay không, trong lòng bọn họ cũng không chút nào để ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một phần chung thời gian đã qua, không khí trong phòng đấu giá vẫn như cũ bảo trì trầm mặc, quần áo của Bạch Phát Lão Giả cũng đã bị mồ hôi xuất ra làm cho ướt đẫm. Nội tông của lão, đối với thi thể ma thú nào đánh giá rất cao, vô cùng kỳ vọng. Nếu không thể bán ra ngoài, hoặc gặp phải chuyện không tốt, lão sẽ bị đánh giá là thiếu năng lực, sẽ bị tông môn trừng phạt.
Không khí trầm mặc cứ như vậy mà tiếp tục, ngay khi Bạch Phát Lão Giả có một chút chịu không nổi áp lực, ở khu khách quý phía trên, một nhân ảnh bao phủ trong hắc bào chợt lặng lẽ đứng lên, âm thanh thản nhiên đánh tan không khí trầm mặc trong phách mại phòng.
"Hai quả Đấu Linh Đan, một quả Hoàng Cực Đan!".[/FONT]