Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 134 : Trai cò đánh nhau. Ngư ông đắc lợi
Ngày đăng: 12:38 08/08/20
Bước chậm rời khỏi phòng đấu giá. Cơ Huyền chuyển thân hướng về phòng tiếp khách của phòng đấu giá bước vào.
Tiến vào phòng tiếp khách. Cơ Huyền đem thẻ nhị cấp khách quý giao cho một vị thị nữ, sau khi nói rõ ý đồ, liền được ả cung kính mời vào.
- Đại nhân, thỉnh ngài chờ cho một khắc, ngay khi đấu giá hội chấm dứt, đến lúc đó người chủ sự, có thể giúp đại nhân thanh lý vật bán đấu giá ngay.
Ả thị nữ mang một ly trà nóng đặt ở trên bàn bên cạnh Cơ Huyền, sau đó lại mỉm cười lui ra ngoài.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên vài tiếng bước chân từ xa đến gần truyền vào phòng khách, ngón tay dần dần dừng lại. Cơ Huyềb mở to mắt ra, nhìn về phía tấm rèm bị vén lên. Nơi đó, có một lão già thấp bé gầy đét đang dẫn hai ả thị nữ, cười tít mắt đi vào.
- Ha hả! Tiên sinh hẳn là người bán đấu giá Băng hàn linh tuyền ? Ta là chủ sự ở đây, cứ gọi là Hồ Quản sự cũng được.
Lão già tiến tới, cười nói.
Lão vẫy vẫy tay, một ả thị nữ phía sau vội vàng cầm cái khay bạc trong tay đưa lên, tại giữa khay bạc, có bày ra một tấm Tử kim Tạp phiến bên trên vẽ năm đạo sóng gợn màu sắc bất đồng.
Ngũ văn Tử kim Tạp, cái này ở đấu khí đại lục, chỉ có Đấu Linh cường giả mới có tư cách mở và mang theo nó. Đương nhiên, vạn sự không có gì là tuyệt đối cả, dựa theo lẽ thường mà nói, một vị Tam phẩm Luyện dược sư, cũng đủ loại tư cách này.
- Băng hàn linh tuyền của tiên sinh tuy không được đem ra đấu giá nhưng được cao tầng bên trên mua lại. Giá trực tiếp ba trăm vạn và hoàn toàn không phải khấu trừ chi phí thủ tục. Toàn bộ trong Tử Kim nạp này.
Hồ Quản sự phất tay, ả thị nữ liền mang khay bạc đưa tới trước mặt Cơ Huyền, giữa khay bạc có bày ra Ngũ văn Tử kim Tạp.
- Đúng rồi! Hồ Quản sự, đấu giá hội sau cùng là Âm dương Huyền long đan, bị phương thế lực nào đấu giá thành công mua được vậy?
Đem đồ đạc thu xếp xong. Cơ Huyền bỗng có vẻ như ngẫu nhiên hỏi.
- Ha hả, vật đó cuối cùng bị người của Thiên Xà Phủ đấu giá mua đi rồi.
Hồ Quản sự cũng không có rề rà, nói thẳng ra. Dẫu sao cuộc đấu giá đó chính là vô số người chính mắt - nhìn thấy mà, cho dù lão không nói, e là chỉ thoáng một buổi chiều thôi, tin tức đó liền truyền khắp hơn phân nửa cái Hắc Giác Vực này rồi.
- Nếu thứ đồ của tại hạ đã tới tay, vậy không dám làm phiền đến túc hạ nữa. Xin kiếu.
Sau khi nhận được đáp án Cơ Huyền cũng không do dự nữa, chắp tay hướng về Hồ Quản sự muốn rời khỏi.
- Ha hả, tiên sinh đợi một chút nào. Môn chủ của ta đối với tiên sinh cảm thấy rất có hứng thú, nếu như tiên sinh không ngại, có thể cùng môn chủ của ta gặp mặt tâm sự một ngày hay không?
Hồ Quản sự ấy lại bỗng nhiên cười nói.
- Ta chỉ bán đấu giá một ít đồ vật, có gì mà khiến quý môn chủ phải cảm thấy hứng thú kia chứ? Xin lỗi, tại hạ còn bận một ít việc, không tiện lưu lại nhiều. Ngày sau nếu còn cần bán đấu giá thứ gì, tất nhiên tiếp tục tìm đến Hồ Quản sự. Cáo từ.
Cơ Huyền lắc đầu từ chối, bên dước áo bào ánh mắt cậu đầy thâm ý liếc vào một góc phòng khóe miệng nở nụ cười nhạt rời đi.
Sau khi Cơ Huyền rời khỏi phòng thì một tên nam tử trung niên lưng hùm vai gấu xuất hiện từ vị trí cậu liếc nhìn. Tên nam tử này vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng khách tựa hồ thoắt thay đổi như một thứ áp bách vốn sẵn có vậy.
Rời khỏi đấu giá hội Cơ Huyền và Hà Kim liền ẩn tàng khí tức dò la ra nơi cư trú của tên Thiếu Tông chủ Huyết Tông Phạm Lăng, bức Tàn Phá Đồ này, cậu nhất định phải đoạt tới tay.
Sau khi đấu giá hội ngày hôm đó kết thúc, đám người Phạm Lăng vẫn không có lập tức rời khỏi Hắc Ấn Thành, mà đều nán lại nghỉ ngơi sau một đêm, đến thời gian giữa trưa ngày hôm sau, đoàn người mới huênh hoang khoác lác ra tửu điếm, hò hét xông ra khỏi Hắc Ấn Thành.
Vào lúc cả đám người Phạm Lăng vượt ra ngoài Hắc Ấn Thành, một bóng đen cũng bám theo sau, giống như một thứ băng huyết ở trong xương cốt, vô luận như thế nào, đều vứt người đó không xong.
…..
- Quả nhiên….
Cơ Huyền lăng không ở trên cao cùng Hà Kim liếc nhìn đoàn người của Phạm Lăng. Cơ Huyền nở nụ cười chế nhạo nói :
- Phía trước ẩn tàng không ít hơi thở mạnh mẽ, trong đó thậm chí có một gã đấu hoàng so với gã đấu hoàng trong phòng đấu giá còn mạnh hơn không ít. Huyết tông này quả là miệng đủ lớn….
- Còn có vài kẻ cũng có hứng thú bám theo nữa.
Ánh mắt cậu hữu ý liếc vào một phía khác cách Phạm Lăng nửa dặm, vị trí đó có một bóng đen cũng âm thầm quang sát Phạm Lăng.
Sau khi đám người Phạm Lăng tiến vào bên trong khu rừng nhỏ kia, con được có chút hẻo lánh này lại lâm vào an tĩnh cực độ, thậm chí là phi điểu, đều vì cảm ứng được sát ý từ trong rừng tràn ra mà phát run, thân thể lui vào trong tổ, không dám phát ra nửa tiếng kêu.
Không khí yên lặng đến quỷ dị lượn lờ tại khu vực này một hồi lâu không tiêu tán.
- Dát chi
Theo tiếng vó ngựa dội lại, bên trong khu rừng nhỏ bỗng nhiên vang lên thanh âm dây cung rất nhỏ.
Dưới tầm mắt của Cơ Huyền, đầu lĩnh là một nữ nhân áo xanh váy bào dần dần hiện ra trong tầm mắt:
- Đám người Huyết Tông này, quả nhiên là đặt chủ ý tại Âm Dương Huyền Long Đan. Huyết tông tông chủ cũng xuất động, tự nhiên là không thể để cho mấy người xà phủ này rời đi. Mà chỉ cần không còn ai sống sót trở về.
Hơn mười đạo nhân ảnh trong nháy mắt tiến đến đoạn đường nhỏ kia, khu rừng nhỏ đã xuất hiện trong tầm nhìn của các nàng.
Đầu lĩnh của đám người Thiên Xà Phủ kia, tự nhiên là vị Thanh trưởng lão xinh đẹp đã từng nhìn thấy bên trong phòng đấu giá kia, nàng ngẩng đầu liếc mắt về phía tiểu rừng rậm kia, lông mày hơi nhíu lại, có thể trở thành Thiên Xà Phủ trưởng lão, thực lực cùng kinh nghiệm tự nhiên là hơn xa thường nhân, đạo lý gặp rừng thận trọng, nàng đương nhiên cũng biết, hơn nữa, hiện tại còn mang theo Âm Dương Huyền Long Đan bên người, loại kỳ bảo này nhất định cần phải thận trọng thêm thận trọng!
Bàn tay dựng thẳng lên, Thanh trưởng lão làm ra một thủ thế, tốc độ dần chậm lại, bàn tay giương lên, không gian phía trước hơi hơi dao động, chợi một đạo năng lượng màu xanh biếc như con rắn nhỏ hiện ra, sau đó lọt vào trong bụi cỏ, với một tốc độ cực kỳ mau lẹ bơi vào bên trong khu rừng.
Năng lượng xà lặng yên không một tiếng động bơi vào rừng rậm, xà đồng xanh biếc vừa muốn lao lên, một âm thanh phá gió chợt vang lên, một mũi tên hung hăng cắm trên đầu rắn, giãy dụa một hồi liền hóa thành một mảnh năng lượng, dần dần hóa thánh hư vô.
Trong một khắc con rắn nhỏ kia bị đánh chết, Thanh trưởng lão đang ở ngoài kia sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát:
- Cẩn thận! Bên trong có mai phục!
- Ha ha, không hồ là Thiên Xà Phủ trưởng lão, thủ đoạn đấu khí ngưng xà này, quả nhiên là xuất thần nhập hóa a.
Thanh trưởng lão vừa quát lên, trong rừng rậm cũng liền truyền đến một tiếng cười to, hơi thở hùng hồn chợt phóng ra, một đạo thân ảnh màu đỏ từ trong rừng bắn ra, cuối cùng đứng vững vàng trên đại thụ, ánh mắt lạnh nhàn nhạt quét về phía đoàn người Thanh trưởng lão ở bên ngoài khu rừng rậm.
- Huyết tông chủ…. Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn hướng Thiên Xà Phủ chúng ta tuyên chiến?
- Ha ha, tuyên chiến cũng không phải, bất quá ta cảm thấy có chút hứng thú với Âm Dương Huyền Long Đan trong tay Thanh trưởng lão!
Hồng bào nam nhân cười cười, chẳng qua trong tiếng cười vô luận như thế nào cũng không dấu được sự lành lạnh.
- Lui! Mọi người đều tự rút lui, chỉ cần có một người đào thoát, liền lập tức hướng phủ chủ đại nhân bẩm báo việc này!
Nghe đối phương nhắc tới Âm Dương Huyền Long Đan, lòng Thanh trưởng lão chợt trầm xuống, biết việc này không thể nói lý được, lập tức không chần chờ, quát lớn, bàn chân dẫm mạnh lên lưng ngựa, thân thể hóa thành một đạo ảnh tử, phóng về phía cây cối hai bên.
- Hưu, hưu, hưu
Người của Thiên Xà Phủ vừa phân tán vào bên trong rừng rậm, trong giây lát vang lên những âm thanh vút cao trong gió, vô số hàn quang mang theo kình lực hung hãn bắn bạo bắn ra. Mà trong tình thế tên bay dày đặc như thế, đến cả Thanh trưởng lão kia cũng không tránh khỏi giảm tốc độ, thân thể chớp động tránh tên.
Nhân mã của Thiên Xà Phủ vừa bắn về bốn phía lại một lần nữa bị buộc lui lại giữa đường nhỏ, mà lúc này từ bốn phía rừng rậm hiện ra gần trăm tên Huyết tông chiến sĩ thân mặc hồng bào, cầm trong tay huyết đao.
Những Huyết tông chiến sĩ này sắc mặt đờ đẫn, nhìn qua như con rối, chẳng qua trong con mặt bọn họ cũng tràn ngập sự âm trầm cùng thô bạo như Phạm Lăng.
- Thanh trưởng lão, giao ra Âm Dương Huyền Long Đan, bổn tông chủ tha cho ngươi một mạng! Còn không, tử!
Trên ngọn cây, hồng bào nam nhân thân hình chớp động quỷ mị, nháy mắt xuất hiện ở trên khoảng không, ầm trầm quát lên, thanh âm vang vọng mãi không tan.
- Sát!
Đối với tiếng quát âm trầm của Phạm Lao, Thanh trưởng lão Thiên Xà phủ không có chút trì hoãn, sắc mặt âm trầm quát một tiếng chói tai, đấu khí hùng hồn tự trong cơ thể phát ra, mạnh mẻ tràn ra khắp xung quanh, trực tiếp khiến lá cây tạp vật trên mặt đất phụ cận, đều bị đẩy ra, xem khí thế như vậy, thực lực sợ rằng đã tới cấp bậc đấu vương.
Mà sau khi nghe tiếng quát, gần hai mươi mấy tên cường giả Thiên Xà phủ bên cạnh, cùng một lúc, rút vũ khí ra, đấu khí dũng mãnh, một lũ xà hình đấu khí màu sắc không giống nhau, chạy liên tục tại bên ngoài cơ thể, cuối cùng đột nhiên bộc phát ra kình lực kinh khủng, quay về phía hồng bào chiến sĩ chung quanh trùng kích.
Hai cổ hồng lưu một lục một đỏ, giữa đường hung hăng đối đụng, từ nơi tiếp xúc, rung động một cổ năng lượng, giống như ba lãng vậy, bạo thịnh mà khai.
Sắc mặt Huyết tông chiến sĩ chết chóc hung lệ, hung hăng nâng đao đâm chém, tràn ngập máu tanh sát khí, không có phát ra một chút tiếng vang, mà cường giả Thiên Xà phủ, cũng là âm trầm nghiêm mặt, trong cơ thể đấu khí vận chuyển đến mức tận cùng, vũ khí bị đấu khí bao trùm, trong không gian tiếng vang tê tê, điêu tàn mà ác độc hướng muốn hại toàn thân Huyết tông chiến sĩ.
Song phương cường giả cũng không phải là người vô dụng, thực lực mạnh mẻ, hơn nữa rõ ràng huấn đã luyện tốt, song phương trùng sát, tuy không có tiếng vang thật lớn, nhưng lại ám uẩn sanh tử huyết bính, thỉnh thoảng có tiếng rất nhỏ lợi khí đâm vào thân, tức thời máu tươi phun ra.
Thanh trưởng lão giờ phút này sắc lạnh như băng, cầm trong tay một thanh xà hình trường kiếm, mỗi một lần vung kiếm xoay tròn quỷ dị, đều là lưu tại cổ một gã Huyết tông chiến sĩ một đường, sau đó máu tươi phún ra, mà nàng lúc máu tươi bay xuống, bay nhanh đi, giống như một mạn đà la sa xà kịch độc vậy, nhanh nhẹn mà ác độc.
Trên quan đạo, thi thể từ từ nhiều lên, trong đó đại đa số đều là người Huyết tông, tuy nhiên trong đó cũng cũng không ít người Thiên Xà phủ, song bất kể Thanh trưởng lão dẫn người trùng sát như thế nào, Huyết tông chiến sĩ vẫn cuồn cuộn không ngừng từ trong rừng rậm lao ra, đem ý niệm trong đầu muốn tiến vào trong rừng phá tan đi.
Mắt lạnh lùng một kiếm xuyên thủng ngực một gã Huyết tông chiến sĩ, Thanh trưởng lão ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía, trong lòng chùng xuống phát hiện, vốn gần hai mươi vị Thiên Xà phủ cường giả, giờ phút này, chỉ còn lại có tám người.
Xà kiếm trong tay quay về phía sau đâm mạnh, xuyên thủng yết hầu một Huyết tông chiến sĩ định đánh lén. Bả vai có chút chấn động. Một đôi cánh do lục sắc đấu khí ngưng tụ mà thành nhanh chóng hiện ra. Mủi chân đạp nhẹ mặt đất. Thanh trưởng lão phóng thẳng lên trời. Song lúc lão vừa muốn xoay người thoát đi thì một bóng đen bay nhanh qua. Tức thì một đạo âm hàn ngân sắc kình khí. Tự bầu trời áp mạnh xuống. Bởi vì kình khí vô cùng mạnh mẻ. Dĩ nhiên là khiến cho giữa không trung vang lên liên tiếp những tiếng nổ kinh trời.
Cảm nhận được ngân sắc kình khí trên đỉnh đầu. Thanh trưởng lão sắc mặt khẻ biến. Song chưởng đưa lên. Trong lòng bàn tay lục quang đại thịnh phủ xuống. Đưa cả thân thể bao vây trong đó.
- Ầm!
Ngân sắc kình khí phủ xuống. Hung hăng nện lên màn lục sắc hào quang trên thân thể Thanh trưởng lão. Sau một trận run rẩy kịch liệt, chỉ chốc lát sau cuối cùng không chịu được oanh kích này, vang lên một tiếng nổ nhỏ tan rã. Mà trong đó Thanh trưởng lão phát ra hừ một tiếng. Sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
- Ha ha Thanh trưởng lão. Bổn tông nói qua. Hôm nay. Người nào cũng đừng nghĩ rời đi!
Trên bầu trời. Hồng ảnh chớp động. Phạm Lao sau lưng một đôi cánh đấu khí đỏ như máu tươi. Cực kỳ chói mắt. Hai cánh phiến lay động. Thậm chí thể mơ hồ nghe thấy được trong gió mùi máu tươi.
Âm trầm cười. Phạm Lao không có cho Thanh trưởng lão cơ hội thở dốc. Sau lưng huyết dực chấn động. Thân thể đột nhiên đáp xuống. Tựa như một đầu hấp huyết biên bức nhìn thấy con mồi vậy.
Nhìn Phạm Lao đánh tới, Thanh trưởng lão sắc mặt tái nhợt cũng chỉ cắn răng hận hận, nâng kiếm nghênh đón, trong cơ thể đấu khí toàn tốc vận chuyển, đấu khí hung hãn vô cùng khiến không gian xung quanh phát ra nhũng tiếng nổ nhỏ, xem ra, để có thể từ trong tay đấu hoàng Phạm Lao chạy trốn, Thanh trưởng lão, đã là đưa thực lực bản thân phát huy tới cực hạn.
Phạm Lao thân thể vừa mới biến mất, Thanh trưởng lão phát hiện, lập tức sắc mặt mãnh biến, song không còn kịp lui về phía sau, một đạo mơ hồ hồng ảnh hiện ra trước mặt, một bàn tay đỏ đậm như máu tươi bạo xạ ra, cuối cùng hung hăng chụp lấy chỗ cánh tay Thanh trưởng lão, nhất thời, một tiếng đầu khớp xương vỡ vụn, trống rỗng vang lên.
- A!
Cánh tay truyền đến đau nhức, trực tiếp làm cho đắc Thanh trưởng lão không kìm được phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, bàn tay cầm hộp hàn ngọc, còn không kịp thu hồi, đã bị Phạm Lao như tia chớp cướp đi, sau đó cuồng tiếu lui nhanh.
Lui về phía sau, Phạm Lao cấp tốc mở hộp hàn ngọc, nhất thời một đạo kim quang bắn ra, thấy thế, trên khuôn mặt hắn đắc ý cùng mừng như điên càng thêm nồng nặc, rất nhanh khép lại nắp hộp, sau đó quay về phía dưới Phạm Lăng, lớn tiếng đạo:
- Lăng nhi, mang theo nó về trước, Huyết tông huyết vệ, hộ tống thiếu tông chủ hồi Mộ Chi thành! Nơi này do bổn tông ở lại ngăn cản!
Nghe được tiếng quát, Phạm Lăng vội vàng chuyển thân, đưa tay đón lấy hộp hàn ngọc, cất nhanh vào trong nạp giới, cũng không chạm trễ, tay vung lên, nhất thời hơn mười danh huyết vệ bắt đầu từ trong vòng chiến thoát thân ra, đoàn người lấy Phạm Lăng làm đầu, quay về phương nam nhanh chóng rời đi.
- A! Phạm tạp chủng, lão nương hôm nay quyết liều cái mạng này, cũng sẽ không cho ngươi quá dễ!
Thanh trưởng lão nét mặt già nua hắng giọng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, so với lúc trước hùng hồn gần hai gấp ba kinh khủng đấu khí, tự trong cơ thể mạnh mẽ trào ra, theo đấu khí cuồng dũng, dưới da tay Thanh trưởng lão, cư nhiên có chút máu tươi tràn ra……
Cơ Huyền ở phía trên cao quang sát hết thảy, cậu triệu gọi Sư Vương ra lệnh :
- Chỉ để hai người kia sống xót, còn lại giết hết.
Cánh tay chỉ vào Thanh trưởng lão và Phạm Lao về hai người sống xót, còn lại những kẻ còn lại thì giết hết.
Nói xong Cơ Huyền và Hà Kim hướng tới phía Phạm Lăng đuổi theo, bọn chúng cứ chém giết nhau còn cậu thì thu phục tàn cuộc.
Nhất thời, tiếng nổ mạnh, vang vọng phía chân trời! Tiếng thê lương vang lên khắp mảnh rừng. Ở vị trí đó hóa thành biển máu, hóa thành cuộc thảm sát một chiều.
Tiến vào phòng tiếp khách. Cơ Huyền đem thẻ nhị cấp khách quý giao cho một vị thị nữ, sau khi nói rõ ý đồ, liền được ả cung kính mời vào.
- Đại nhân, thỉnh ngài chờ cho một khắc, ngay khi đấu giá hội chấm dứt, đến lúc đó người chủ sự, có thể giúp đại nhân thanh lý vật bán đấu giá ngay.
Ả thị nữ mang một ly trà nóng đặt ở trên bàn bên cạnh Cơ Huyền, sau đó lại mỉm cười lui ra ngoài.
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên vài tiếng bước chân từ xa đến gần truyền vào phòng khách, ngón tay dần dần dừng lại. Cơ Huyềb mở to mắt ra, nhìn về phía tấm rèm bị vén lên. Nơi đó, có một lão già thấp bé gầy đét đang dẫn hai ả thị nữ, cười tít mắt đi vào.
- Ha hả! Tiên sinh hẳn là người bán đấu giá Băng hàn linh tuyền ? Ta là chủ sự ở đây, cứ gọi là Hồ Quản sự cũng được.
Lão già tiến tới, cười nói.
Lão vẫy vẫy tay, một ả thị nữ phía sau vội vàng cầm cái khay bạc trong tay đưa lên, tại giữa khay bạc, có bày ra một tấm Tử kim Tạp phiến bên trên vẽ năm đạo sóng gợn màu sắc bất đồng.
Ngũ văn Tử kim Tạp, cái này ở đấu khí đại lục, chỉ có Đấu Linh cường giả mới có tư cách mở và mang theo nó. Đương nhiên, vạn sự không có gì là tuyệt đối cả, dựa theo lẽ thường mà nói, một vị Tam phẩm Luyện dược sư, cũng đủ loại tư cách này.
- Băng hàn linh tuyền của tiên sinh tuy không được đem ra đấu giá nhưng được cao tầng bên trên mua lại. Giá trực tiếp ba trăm vạn và hoàn toàn không phải khấu trừ chi phí thủ tục. Toàn bộ trong Tử Kim nạp này.
Hồ Quản sự phất tay, ả thị nữ liền mang khay bạc đưa tới trước mặt Cơ Huyền, giữa khay bạc có bày ra Ngũ văn Tử kim Tạp.
- Đúng rồi! Hồ Quản sự, đấu giá hội sau cùng là Âm dương Huyền long đan, bị phương thế lực nào đấu giá thành công mua được vậy?
Đem đồ đạc thu xếp xong. Cơ Huyền bỗng có vẻ như ngẫu nhiên hỏi.
- Ha hả, vật đó cuối cùng bị người của Thiên Xà Phủ đấu giá mua đi rồi.
Hồ Quản sự cũng không có rề rà, nói thẳng ra. Dẫu sao cuộc đấu giá đó chính là vô số người chính mắt - nhìn thấy mà, cho dù lão không nói, e là chỉ thoáng một buổi chiều thôi, tin tức đó liền truyền khắp hơn phân nửa cái Hắc Giác Vực này rồi.
- Nếu thứ đồ của tại hạ đã tới tay, vậy không dám làm phiền đến túc hạ nữa. Xin kiếu.
Sau khi nhận được đáp án Cơ Huyền cũng không do dự nữa, chắp tay hướng về Hồ Quản sự muốn rời khỏi.
- Ha hả, tiên sinh đợi một chút nào. Môn chủ của ta đối với tiên sinh cảm thấy rất có hứng thú, nếu như tiên sinh không ngại, có thể cùng môn chủ của ta gặp mặt tâm sự một ngày hay không?
Hồ Quản sự ấy lại bỗng nhiên cười nói.
- Ta chỉ bán đấu giá một ít đồ vật, có gì mà khiến quý môn chủ phải cảm thấy hứng thú kia chứ? Xin lỗi, tại hạ còn bận một ít việc, không tiện lưu lại nhiều. Ngày sau nếu còn cần bán đấu giá thứ gì, tất nhiên tiếp tục tìm đến Hồ Quản sự. Cáo từ.
Cơ Huyền lắc đầu từ chối, bên dước áo bào ánh mắt cậu đầy thâm ý liếc vào một góc phòng khóe miệng nở nụ cười nhạt rời đi.
Sau khi Cơ Huyền rời khỏi phòng thì một tên nam tử trung niên lưng hùm vai gấu xuất hiện từ vị trí cậu liếc nhìn. Tên nam tử này vừa xuất hiện, bầu không khí trong phòng khách tựa hồ thoắt thay đổi như một thứ áp bách vốn sẵn có vậy.
Rời khỏi đấu giá hội Cơ Huyền và Hà Kim liền ẩn tàng khí tức dò la ra nơi cư trú của tên Thiếu Tông chủ Huyết Tông Phạm Lăng, bức Tàn Phá Đồ này, cậu nhất định phải đoạt tới tay.
Sau khi đấu giá hội ngày hôm đó kết thúc, đám người Phạm Lăng vẫn không có lập tức rời khỏi Hắc Ấn Thành, mà đều nán lại nghỉ ngơi sau một đêm, đến thời gian giữa trưa ngày hôm sau, đoàn người mới huênh hoang khoác lác ra tửu điếm, hò hét xông ra khỏi Hắc Ấn Thành.
Vào lúc cả đám người Phạm Lăng vượt ra ngoài Hắc Ấn Thành, một bóng đen cũng bám theo sau, giống như một thứ băng huyết ở trong xương cốt, vô luận như thế nào, đều vứt người đó không xong.
…..
- Quả nhiên….
Cơ Huyền lăng không ở trên cao cùng Hà Kim liếc nhìn đoàn người của Phạm Lăng. Cơ Huyền nở nụ cười chế nhạo nói :
- Phía trước ẩn tàng không ít hơi thở mạnh mẽ, trong đó thậm chí có một gã đấu hoàng so với gã đấu hoàng trong phòng đấu giá còn mạnh hơn không ít. Huyết tông này quả là miệng đủ lớn….
- Còn có vài kẻ cũng có hứng thú bám theo nữa.
Ánh mắt cậu hữu ý liếc vào một phía khác cách Phạm Lăng nửa dặm, vị trí đó có một bóng đen cũng âm thầm quang sát Phạm Lăng.
Sau khi đám người Phạm Lăng tiến vào bên trong khu rừng nhỏ kia, con được có chút hẻo lánh này lại lâm vào an tĩnh cực độ, thậm chí là phi điểu, đều vì cảm ứng được sát ý từ trong rừng tràn ra mà phát run, thân thể lui vào trong tổ, không dám phát ra nửa tiếng kêu.
Không khí yên lặng đến quỷ dị lượn lờ tại khu vực này một hồi lâu không tiêu tán.
- Dát chi
Theo tiếng vó ngựa dội lại, bên trong khu rừng nhỏ bỗng nhiên vang lên thanh âm dây cung rất nhỏ.
Dưới tầm mắt của Cơ Huyền, đầu lĩnh là một nữ nhân áo xanh váy bào dần dần hiện ra trong tầm mắt:
- Đám người Huyết Tông này, quả nhiên là đặt chủ ý tại Âm Dương Huyền Long Đan. Huyết tông tông chủ cũng xuất động, tự nhiên là không thể để cho mấy người xà phủ này rời đi. Mà chỉ cần không còn ai sống sót trở về.
Hơn mười đạo nhân ảnh trong nháy mắt tiến đến đoạn đường nhỏ kia, khu rừng nhỏ đã xuất hiện trong tầm nhìn của các nàng.
Đầu lĩnh của đám người Thiên Xà Phủ kia, tự nhiên là vị Thanh trưởng lão xinh đẹp đã từng nhìn thấy bên trong phòng đấu giá kia, nàng ngẩng đầu liếc mắt về phía tiểu rừng rậm kia, lông mày hơi nhíu lại, có thể trở thành Thiên Xà Phủ trưởng lão, thực lực cùng kinh nghiệm tự nhiên là hơn xa thường nhân, đạo lý gặp rừng thận trọng, nàng đương nhiên cũng biết, hơn nữa, hiện tại còn mang theo Âm Dương Huyền Long Đan bên người, loại kỳ bảo này nhất định cần phải thận trọng thêm thận trọng!
Bàn tay dựng thẳng lên, Thanh trưởng lão làm ra một thủ thế, tốc độ dần chậm lại, bàn tay giương lên, không gian phía trước hơi hơi dao động, chợi một đạo năng lượng màu xanh biếc như con rắn nhỏ hiện ra, sau đó lọt vào trong bụi cỏ, với một tốc độ cực kỳ mau lẹ bơi vào bên trong khu rừng.
Năng lượng xà lặng yên không một tiếng động bơi vào rừng rậm, xà đồng xanh biếc vừa muốn lao lên, một âm thanh phá gió chợt vang lên, một mũi tên hung hăng cắm trên đầu rắn, giãy dụa một hồi liền hóa thành một mảnh năng lượng, dần dần hóa thánh hư vô.
Trong một khắc con rắn nhỏ kia bị đánh chết, Thanh trưởng lão đang ở ngoài kia sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát:
- Cẩn thận! Bên trong có mai phục!
- Ha ha, không hồ là Thiên Xà Phủ trưởng lão, thủ đoạn đấu khí ngưng xà này, quả nhiên là xuất thần nhập hóa a.
Thanh trưởng lão vừa quát lên, trong rừng rậm cũng liền truyền đến một tiếng cười to, hơi thở hùng hồn chợt phóng ra, một đạo thân ảnh màu đỏ từ trong rừng bắn ra, cuối cùng đứng vững vàng trên đại thụ, ánh mắt lạnh nhàn nhạt quét về phía đoàn người Thanh trưởng lão ở bên ngoài khu rừng rậm.
- Huyết tông chủ…. Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn hướng Thiên Xà Phủ chúng ta tuyên chiến?
- Ha ha, tuyên chiến cũng không phải, bất quá ta cảm thấy có chút hứng thú với Âm Dương Huyền Long Đan trong tay Thanh trưởng lão!
Hồng bào nam nhân cười cười, chẳng qua trong tiếng cười vô luận như thế nào cũng không dấu được sự lành lạnh.
- Lui! Mọi người đều tự rút lui, chỉ cần có một người đào thoát, liền lập tức hướng phủ chủ đại nhân bẩm báo việc này!
Nghe đối phương nhắc tới Âm Dương Huyền Long Đan, lòng Thanh trưởng lão chợt trầm xuống, biết việc này không thể nói lý được, lập tức không chần chờ, quát lớn, bàn chân dẫm mạnh lên lưng ngựa, thân thể hóa thành một đạo ảnh tử, phóng về phía cây cối hai bên.
- Hưu, hưu, hưu
Người của Thiên Xà Phủ vừa phân tán vào bên trong rừng rậm, trong giây lát vang lên những âm thanh vút cao trong gió, vô số hàn quang mang theo kình lực hung hãn bắn bạo bắn ra. Mà trong tình thế tên bay dày đặc như thế, đến cả Thanh trưởng lão kia cũng không tránh khỏi giảm tốc độ, thân thể chớp động tránh tên.
Nhân mã của Thiên Xà Phủ vừa bắn về bốn phía lại một lần nữa bị buộc lui lại giữa đường nhỏ, mà lúc này từ bốn phía rừng rậm hiện ra gần trăm tên Huyết tông chiến sĩ thân mặc hồng bào, cầm trong tay huyết đao.
Những Huyết tông chiến sĩ này sắc mặt đờ đẫn, nhìn qua như con rối, chẳng qua trong con mặt bọn họ cũng tràn ngập sự âm trầm cùng thô bạo như Phạm Lăng.
- Thanh trưởng lão, giao ra Âm Dương Huyền Long Đan, bổn tông chủ tha cho ngươi một mạng! Còn không, tử!
Trên ngọn cây, hồng bào nam nhân thân hình chớp động quỷ mị, nháy mắt xuất hiện ở trên khoảng không, ầm trầm quát lên, thanh âm vang vọng mãi không tan.
- Sát!
Đối với tiếng quát âm trầm của Phạm Lao, Thanh trưởng lão Thiên Xà phủ không có chút trì hoãn, sắc mặt âm trầm quát một tiếng chói tai, đấu khí hùng hồn tự trong cơ thể phát ra, mạnh mẻ tràn ra khắp xung quanh, trực tiếp khiến lá cây tạp vật trên mặt đất phụ cận, đều bị đẩy ra, xem khí thế như vậy, thực lực sợ rằng đã tới cấp bậc đấu vương.
Mà sau khi nghe tiếng quát, gần hai mươi mấy tên cường giả Thiên Xà phủ bên cạnh, cùng một lúc, rút vũ khí ra, đấu khí dũng mãnh, một lũ xà hình đấu khí màu sắc không giống nhau, chạy liên tục tại bên ngoài cơ thể, cuối cùng đột nhiên bộc phát ra kình lực kinh khủng, quay về phía hồng bào chiến sĩ chung quanh trùng kích.
Hai cổ hồng lưu một lục một đỏ, giữa đường hung hăng đối đụng, từ nơi tiếp xúc, rung động một cổ năng lượng, giống như ba lãng vậy, bạo thịnh mà khai.
Sắc mặt Huyết tông chiến sĩ chết chóc hung lệ, hung hăng nâng đao đâm chém, tràn ngập máu tanh sát khí, không có phát ra một chút tiếng vang, mà cường giả Thiên Xà phủ, cũng là âm trầm nghiêm mặt, trong cơ thể đấu khí vận chuyển đến mức tận cùng, vũ khí bị đấu khí bao trùm, trong không gian tiếng vang tê tê, điêu tàn mà ác độc hướng muốn hại toàn thân Huyết tông chiến sĩ.
Song phương cường giả cũng không phải là người vô dụng, thực lực mạnh mẻ, hơn nữa rõ ràng huấn đã luyện tốt, song phương trùng sát, tuy không có tiếng vang thật lớn, nhưng lại ám uẩn sanh tử huyết bính, thỉnh thoảng có tiếng rất nhỏ lợi khí đâm vào thân, tức thời máu tươi phun ra.
Thanh trưởng lão giờ phút này sắc lạnh như băng, cầm trong tay một thanh xà hình trường kiếm, mỗi một lần vung kiếm xoay tròn quỷ dị, đều là lưu tại cổ một gã Huyết tông chiến sĩ một đường, sau đó máu tươi phún ra, mà nàng lúc máu tươi bay xuống, bay nhanh đi, giống như một mạn đà la sa xà kịch độc vậy, nhanh nhẹn mà ác độc.
Trên quan đạo, thi thể từ từ nhiều lên, trong đó đại đa số đều là người Huyết tông, tuy nhiên trong đó cũng cũng không ít người Thiên Xà phủ, song bất kể Thanh trưởng lão dẫn người trùng sát như thế nào, Huyết tông chiến sĩ vẫn cuồn cuộn không ngừng từ trong rừng rậm lao ra, đem ý niệm trong đầu muốn tiến vào trong rừng phá tan đi.
Mắt lạnh lùng một kiếm xuyên thủng ngực một gã Huyết tông chiến sĩ, Thanh trưởng lão ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía, trong lòng chùng xuống phát hiện, vốn gần hai mươi vị Thiên Xà phủ cường giả, giờ phút này, chỉ còn lại có tám người.
Xà kiếm trong tay quay về phía sau đâm mạnh, xuyên thủng yết hầu một Huyết tông chiến sĩ định đánh lén. Bả vai có chút chấn động. Một đôi cánh do lục sắc đấu khí ngưng tụ mà thành nhanh chóng hiện ra. Mủi chân đạp nhẹ mặt đất. Thanh trưởng lão phóng thẳng lên trời. Song lúc lão vừa muốn xoay người thoát đi thì một bóng đen bay nhanh qua. Tức thì một đạo âm hàn ngân sắc kình khí. Tự bầu trời áp mạnh xuống. Bởi vì kình khí vô cùng mạnh mẻ. Dĩ nhiên là khiến cho giữa không trung vang lên liên tiếp những tiếng nổ kinh trời.
Cảm nhận được ngân sắc kình khí trên đỉnh đầu. Thanh trưởng lão sắc mặt khẻ biến. Song chưởng đưa lên. Trong lòng bàn tay lục quang đại thịnh phủ xuống. Đưa cả thân thể bao vây trong đó.
- Ầm!
Ngân sắc kình khí phủ xuống. Hung hăng nện lên màn lục sắc hào quang trên thân thể Thanh trưởng lão. Sau một trận run rẩy kịch liệt, chỉ chốc lát sau cuối cùng không chịu được oanh kích này, vang lên một tiếng nổ nhỏ tan rã. Mà trong đó Thanh trưởng lão phát ra hừ một tiếng. Sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều.
- Ha ha Thanh trưởng lão. Bổn tông nói qua. Hôm nay. Người nào cũng đừng nghĩ rời đi!
Trên bầu trời. Hồng ảnh chớp động. Phạm Lao sau lưng một đôi cánh đấu khí đỏ như máu tươi. Cực kỳ chói mắt. Hai cánh phiến lay động. Thậm chí thể mơ hồ nghe thấy được trong gió mùi máu tươi.
Âm trầm cười. Phạm Lao không có cho Thanh trưởng lão cơ hội thở dốc. Sau lưng huyết dực chấn động. Thân thể đột nhiên đáp xuống. Tựa như một đầu hấp huyết biên bức nhìn thấy con mồi vậy.
Nhìn Phạm Lao đánh tới, Thanh trưởng lão sắc mặt tái nhợt cũng chỉ cắn răng hận hận, nâng kiếm nghênh đón, trong cơ thể đấu khí toàn tốc vận chuyển, đấu khí hung hãn vô cùng khiến không gian xung quanh phát ra nhũng tiếng nổ nhỏ, xem ra, để có thể từ trong tay đấu hoàng Phạm Lao chạy trốn, Thanh trưởng lão, đã là đưa thực lực bản thân phát huy tới cực hạn.
Phạm Lao thân thể vừa mới biến mất, Thanh trưởng lão phát hiện, lập tức sắc mặt mãnh biến, song không còn kịp lui về phía sau, một đạo mơ hồ hồng ảnh hiện ra trước mặt, một bàn tay đỏ đậm như máu tươi bạo xạ ra, cuối cùng hung hăng chụp lấy chỗ cánh tay Thanh trưởng lão, nhất thời, một tiếng đầu khớp xương vỡ vụn, trống rỗng vang lên.
- A!
Cánh tay truyền đến đau nhức, trực tiếp làm cho đắc Thanh trưởng lão không kìm được phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, bàn tay cầm hộp hàn ngọc, còn không kịp thu hồi, đã bị Phạm Lao như tia chớp cướp đi, sau đó cuồng tiếu lui nhanh.
Lui về phía sau, Phạm Lao cấp tốc mở hộp hàn ngọc, nhất thời một đạo kim quang bắn ra, thấy thế, trên khuôn mặt hắn đắc ý cùng mừng như điên càng thêm nồng nặc, rất nhanh khép lại nắp hộp, sau đó quay về phía dưới Phạm Lăng, lớn tiếng đạo:
- Lăng nhi, mang theo nó về trước, Huyết tông huyết vệ, hộ tống thiếu tông chủ hồi Mộ Chi thành! Nơi này do bổn tông ở lại ngăn cản!
Nghe được tiếng quát, Phạm Lăng vội vàng chuyển thân, đưa tay đón lấy hộp hàn ngọc, cất nhanh vào trong nạp giới, cũng không chạm trễ, tay vung lên, nhất thời hơn mười danh huyết vệ bắt đầu từ trong vòng chiến thoát thân ra, đoàn người lấy Phạm Lăng làm đầu, quay về phương nam nhanh chóng rời đi.
- A! Phạm tạp chủng, lão nương hôm nay quyết liều cái mạng này, cũng sẽ không cho ngươi quá dễ!
Thanh trưởng lão nét mặt già nua hắng giọng, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, so với lúc trước hùng hồn gần hai gấp ba kinh khủng đấu khí, tự trong cơ thể mạnh mẽ trào ra, theo đấu khí cuồng dũng, dưới da tay Thanh trưởng lão, cư nhiên có chút máu tươi tràn ra……
Cơ Huyền ở phía trên cao quang sát hết thảy, cậu triệu gọi Sư Vương ra lệnh :
- Chỉ để hai người kia sống xót, còn lại giết hết.
Cánh tay chỉ vào Thanh trưởng lão và Phạm Lao về hai người sống xót, còn lại những kẻ còn lại thì giết hết.
Nói xong Cơ Huyền và Hà Kim hướng tới phía Phạm Lăng đuổi theo, bọn chúng cứ chém giết nhau còn cậu thì thu phục tàn cuộc.
Nhất thời, tiếng nổ mạnh, vang vọng phía chân trời! Tiếng thê lương vang lên khắp mảnh rừng. Ở vị trí đó hóa thành biển máu, hóa thành cuộc thảm sát một chiều.