Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 27 : Giết Liễu Tịch
Ngày đăng: 12:35 08/08/20
Gia Liệt gia tộc.
- Liễu Tịch tiên sinh thật sự còn có thể luyện chế đan dược khác?
Ngọn đèn dầu tỏa sáng đại sảnh, vốn Gia Liệt Tất tâm tình đang âm trầm cực độ, nghe được trước mặt Liễu Tịch thanh âm đắc ý, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ hỏi.
Phi thường hài lòng thấy bộ dáng Gia Liệt Tất vừa vui mừng lẫn sợ hãi, Liễu Tịch bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, trên khuôn mặt có chút kiêu ngạo:
- Ngoài chữa thương dược, ta còn thể luyện chế một loại đan dược cực kì thích hợp cho lính đánh thuê, gọi là súc lực hoàn, có thể trong khoảng thời gian ngắn, làm cho người dụng dược lực lượng gia tăng ước chừng một thành.
Nghe vậy, Gia Liệt Tất ý mừng trên mặt lại đậm thêm vài phần, nếu như thật sự có thể luyện chế ra loại đan dược đặc biệt như thế, vậy Gia Liệt gia tộc liền có thể mượn đây quảng cáo, có thể thu hồi không ít nhân khí, cuối cùng nói không chừng, còn có thể chèn ép Tiêu gia lần nữa.
- Bất quá loại súc lực hoàn này, cũng không thể giống như chữa thương dược luyện chế đại quy mô, bằng thực lực của ta, sợ rằng một ngày nhiều lắm chỉ có thể luyện chế chừng hai mươi hoàn.
Liễu Tịch có chút tiếc hận nói.
- Aa, hai mươi hoàn thì hai mươi hoàn, chúng ta có thể đem đến đấu giá hội, giá cả cao cũng được, dù sao chữa thương dược mới là chủ đạo, chúng ta chỉ là nhờ thứ này thu hồi nhân khí.
Gia Liệt Tất khoát tay cười nói.
- Hắc, Gia Liệt tộc trưởng, súc lực hoàn này, ta đích xác có thể luyện chế, bất quá dựa theo ước định của chúng ta, ta tựa hồ chỉ phụ trách luyện chế chữa thương dược a?
Nhìn thấy súc lực hoàn câu dẫn thành công ý niệm trong đầu Gia Liệt Tất, Liễu Tịch nhãn châu thiểm động, đột nhiên cười nói.
Khuôn mặt hơi đổi, lão hồ ly Gia Liệt Tất như thế nào lại không biết chủ ý người này, bất quá tới lúc này, hắn cũng cười khan hỏi:
- Vậy Liễu Tịch tiên sinh ý tứ như thế nào?
- Aa, yên tâm, ta biết tình huống Gia Liệt gia tộc hiện tại, cho nên cũng không có như sư tử há mồm a.
Nhìn Gia Liệt Tất thở dài một hơi, Liễu Tịch nhãn đồng trung xẹt qua một tia dâm đãng:
- Tại hạ chỉ là muốn mời Gia Liệt tộc trưởng hỗ trợ, đem đến vị cô nương kêu là Tiêu Huân Nhi kia để ta lộng lại đây.
Trên mặt ý cười còn chưa ra tới chợt cứng ngắc, Gia Liệt Tất khóe mắt co quắp một trận, hắn không nghĩ tới, tên này sắc đảm bao thiên, còn dám đem ý niệm trong đầu trực tiếp hướng tới Tiêu gia.
- Liễu Tịch tiên sinh, nếu như chúng ta Gia Liệt gia tộc động tới người của Tiêu gia, Tiêu Chiến sẽ có cớ tuyên chiến chính diện với Gia Liệt gia tộc chúng ta, đến lúc đó, chỉ sợ cũng không còn là quyết đấu bằng kinh tế , mà là chính thức động đao thương a...
Thở dài một hơi, Gia Liệt Tất cười khổ nói.
Ngón tay gõ lên bàn, Liễu Tịch cười hắc hắc nói:
- Cái này không phải vấn đề ta ta quan tâm, mặc kệ tộc trưởng là chuẩn bị ngạnh đoạt cũng tốt, hạ mê hồn dược đem tới cũng được, ta chỉ muốn kết quả, chỉ cần tộc trưởng có thể đem nàng để ta lộng lại đây, ta tùy thời luyện chế súc lực hoàn.
Khóe mắt lần nữa nhảy dồn dập, cho dù Gia Liệt Tất vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng chỉ cười cười nói:
- Hay là để ta suy nghĩ một chút? Ngày mai sẽ cho tiên sinh câu trả lời thuyết phục có được không?
- Hắc hắc, cũng tốt, tộc trưởng hãy ngẫm lại đi. Thứ ta lắm miệng một câu, kì thật hiện tại Gia Liệt gia tộc cùng Tiêu gia cũng đã như nước với lửa, có gì phải ngại thêm một cái ân oán?
Âm thanh cười cười, Liễu Tịch đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, nghênh ngang tiêu sái bước ra đại sảnh, hướng phòng mình ở hậu viện bước nhanh, hôm nay bị vị cô nương thanh liên thoát tục kia khơi dậy dục hỏa trong lòng, hắn hiện tại rất muốn nhanh tìm được một thị nữ trẻ đẹp để giảm nhiệt.
Nhìn Liễu Tịch biến mất tại chỗ rẽ, Gia Liệt Tất mặt âm trầm, sau một lúc lâu, mới thở dài một hơi, điềm nhiên nói:
- Cái loại vương bát đản đầu óc toàn là nữ nhân này, sớm muộn cũng chết trên người nữ nhân.
........
" Dát chi..." Cửa gỗ chậm rãi bị đẩy ra, Liễu Tịch chiêu bài nụ cười cùng âm thanh dâm đãng vang lên trong phòng:" Ha ha, bảo bối, ta đã trở về, tối nay chuẩn bị tiếp nhận hành hạ đi."
Liễu Tịch tiến tới ôm nữ nhân nằm trên giường cởi hết quần áo hung hăng phát tiết một phen. Bỗng hắn cảm thấy như bị muỗi trích một cái, cơ thể mất dần sức lực ngã quỵ xuống. Nữ nhân đang nằm trên giường đạp vào chân giữa của hắn khiến hắn lăng xuống giường.
- Aaaaa!!!!! Ả đàn bà đáng chết giám ám toán lão tử, ngươi chết rồi sau khi lão tử thoát được lão tử sẽ giết chết cả nhà ngươi.
Mặc kệ hắn nói gì ngươi nữ tử đều không biểu hiện gì.
- Ngươi thả ta ra ta coi như chưa có việc gì được không, ngươi sẽ lại là bảo bối ta yêu nhất.
Rắn không được thì mềm, Liễu Tịch nhẹ giọng khuyên nhủ nhưng nữ tử đó vẫn không cảm xúc nhìn hắn.
- Vô ích thôi Liễu Tịch đại sư, lời nói nhảm nhí của ngươi không tác động tới nàng được đâu.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng nói, Liễu Tịch cố gắng vặn người thì nhìn thấy một thân hắc y đeo mặt nạ vô diện ngồi trên ghế nói.
- Công tử.
Nữ tử nhìn thấy vô diện thiếu niên thì hành lễ.
- Ngươi... Ngươi là ai? Sao ngươi có thể vào đây được? Khoan đã có phải việc này là ngươi gây ra không? Nếu ngươi chịu ta cho ta điều gì ta cũng chấp nhận : tiền tài, mỹ nữ, đan dược....
Liễu Tịch dùng bộ não ngu xuẩn của hắn cũng luận ra được vài điều.
Vô diện mặt nạ khoắt tay với nữ tử, rồi nhìn Liễu Tịch trào phúng nói :
- Ngươi cũng không quá ngu nhỉ. Nhưng việc đột nhập vào đây dễ hơn ta tưởng đó, không tốn tí sức nào, nhưng kẻ ở đây nguyện ý để ta mua chuộc dù có vài kim tệ. Xem ra kẻ như ngươi đúng là khiến người ta chán ghét.
Liễu Tịch trong lòng hoảng sợ cũng thầm nghĩ nếu thoát được khỏi đây liền tính sổ với tất cả.
Vô Diện thiếu niên nhìn ra được suy nghĩ của hắn liền trào phúng nói :
- Ngươi nên buông cái giấc mộng đó đi, hôm nay ngươi sẽ chết ở đây.
- Khoan đã, huynh đệ, đại hiệp, tiền bối,.... xin người hãy tha cho cái mạng hèn nay của ta người muốn gì ta cũng chấp nhận. À sư phụ ta là một dược sư rất lợi hại nếu tha cho tiểu nhân tiểu nhân sẽ nói giúp ngài, có sư phụ tiểu nhân ngài mau chóng trở thành cường giả trên đại lục này.
- Nghe ra cũng rất quấn hút nha, thật khiến người ta động tâm nga....
Vô diện thiếu nên nghe xong liền nói, tựa hồ có động lòng.
- Đúng đúng.
Liễu Tịch nghe xong như có cơ hội sống, vẻ mặt muốn bao hèn mọn là bây nhiêu hèn mọn.
- Công tử....
Nữ tử nghe lời nói của thiếu niên liền vội vã nói, sợ vô diện thiếu nên đổi ý. Nữ tử chưa kịp nói xong vô diện thiếu bỗng lên tiếng :
- Nhưng ngươi không xứng bàn điều kiện trước mặt ta, ta tuy cũng không phải người tốt gì nhưng diệt đi một kẻ như ngươi cũng làm ta công đức vô lượng rồi.
Vô diện thiếu niên đứng dậy thân ảnh quỷ mị xuất hiện trước mặt Liễu Tịch, tay trái nhấc bổng hắn lên nói.
Liễu Tịch còn muốn nói gì đó nhưng cổ họng bị bóp chặt không lên tiếng được. Bỗng nhiên hắn kêu lên nhưng con lợn bị chọc tiết, kinh hoàng, hắn cảm thấy sinh cơ của mình bị hấp thụ, điên cuồng kháng cự như vô dụng cơ thể hắn còn đang trúng dược không có sức lực.
Chỉ trong thoáng chốc hắn biến thành cái xác khô.
Vô diện thiếu niên này chính là Cơ Huyền, hôm nay sau khi nhận nhiệm vụ liền bày ra kế hoạch tiến nhập phủ của Liễu Tịch rồi diệt sát.
Lúc đầu Cơ Huyền nghĩ tiến vào phủ hắn rất khó khăn, ít ra phải dùng đến Nhiếp hồn thuật nhưng lại ngoài suy nghĩ của cậu chỉ cần bỏ tiền ra họ liền nguyện ý chấp nhận, thậm chí là vài kim tệ.
Điều đó Cơ Huyền khảm khái không thôi, tên Liễu Tịch này rác rưởi tới mức nào mà làm người hầu của hắn hận thế này, chỉ vài kim tệ cũng bán hắn đi.
- Cầm lấy số kim tệ này chia cho mọi người tham gia đi, tìm một nơi khác bắt đầu lại từ đầu sống cuộc sống mới. Mạng sống rất trân quý, nếu so với một cái màng nào đó thì đáng giá hơn nhiều. Người thực yêu ngươi sẽ không để ý đâu hoặc ngươi có thể trở thành một phú bá trái ôm phải ấp cũng được. Nói chung mọi việc đều có thể bắt đầu lại, ngươi con trẻ.
Cơ Huyền đưa tất cả số kim tệ của Liễu Tịch cho nữ tử thì bắt gặp gặp ánh mắt đã hết hi vọng sống bèn khuyên.
Nghe lời khuyên của Cơ Huyền nữ tử khẽ cười, mắt nhìn Cơ Huyền nói :
- Nào có ai bảo một nữ nhân đi làm phú bà trái ôm phải ấp bao giờ, nếu vậy thì người đời đánh giá thiếp ra sao đây. Nhưng có lẽ công tử nói đúng, mọi thứ đều còn có thể bắt đầu lại. Đa tạ công tử khai sáng.
- Đa tạ công tử giang tay giúp đỡ bọn thiếp thân, cứu vớt bọn thiếp khỏi hố lửa.
Nữ tử đó dập đầu hành lễ với Cơ Huyền. Rồi tiếp nhận kim tệ tiến bước rời đi.
- Hi vọng họ có cuộc sống mới.
Trước khi đi Cơ Huyền không quên vơ vét hết số đồ còn lại của Liễu Tịch.
Cơ Huyền cũng không ở lại lâu. Liền tiến tới cửa sổ nhảy ra.
Cơ Huyền không biết lúc cậu tiến ra ngoài thì có hai thân ảnh trong bóng tối cũng xuất hiện.
- Liễu Tịch tiên sinh thật sự còn có thể luyện chế đan dược khác?
Ngọn đèn dầu tỏa sáng đại sảnh, vốn Gia Liệt Tất tâm tình đang âm trầm cực độ, nghe được trước mặt Liễu Tịch thanh âm đắc ý, đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó mừng rỡ hỏi.
Phi thường hài lòng thấy bộ dáng Gia Liệt Tất vừa vui mừng lẫn sợ hãi, Liễu Tịch bưng chén trà bên cạnh lên uống một ngụm, trên khuôn mặt có chút kiêu ngạo:
- Ngoài chữa thương dược, ta còn thể luyện chế một loại đan dược cực kì thích hợp cho lính đánh thuê, gọi là súc lực hoàn, có thể trong khoảng thời gian ngắn, làm cho người dụng dược lực lượng gia tăng ước chừng một thành.
Nghe vậy, Gia Liệt Tất ý mừng trên mặt lại đậm thêm vài phần, nếu như thật sự có thể luyện chế ra loại đan dược đặc biệt như thế, vậy Gia Liệt gia tộc liền có thể mượn đây quảng cáo, có thể thu hồi không ít nhân khí, cuối cùng nói không chừng, còn có thể chèn ép Tiêu gia lần nữa.
- Bất quá loại súc lực hoàn này, cũng không thể giống như chữa thương dược luyện chế đại quy mô, bằng thực lực của ta, sợ rằng một ngày nhiều lắm chỉ có thể luyện chế chừng hai mươi hoàn.
Liễu Tịch có chút tiếc hận nói.
- Aa, hai mươi hoàn thì hai mươi hoàn, chúng ta có thể đem đến đấu giá hội, giá cả cao cũng được, dù sao chữa thương dược mới là chủ đạo, chúng ta chỉ là nhờ thứ này thu hồi nhân khí.
Gia Liệt Tất khoát tay cười nói.
- Hắc, Gia Liệt tộc trưởng, súc lực hoàn này, ta đích xác có thể luyện chế, bất quá dựa theo ước định của chúng ta, ta tựa hồ chỉ phụ trách luyện chế chữa thương dược a?
Nhìn thấy súc lực hoàn câu dẫn thành công ý niệm trong đầu Gia Liệt Tất, Liễu Tịch nhãn châu thiểm động, đột nhiên cười nói.
Khuôn mặt hơi đổi, lão hồ ly Gia Liệt Tất như thế nào lại không biết chủ ý người này, bất quá tới lúc này, hắn cũng cười khan hỏi:
- Vậy Liễu Tịch tiên sinh ý tứ như thế nào?
- Aa, yên tâm, ta biết tình huống Gia Liệt gia tộc hiện tại, cho nên cũng không có như sư tử há mồm a.
Nhìn Gia Liệt Tất thở dài một hơi, Liễu Tịch nhãn đồng trung xẹt qua một tia dâm đãng:
- Tại hạ chỉ là muốn mời Gia Liệt tộc trưởng hỗ trợ, đem đến vị cô nương kêu là Tiêu Huân Nhi kia để ta lộng lại đây.
Trên mặt ý cười còn chưa ra tới chợt cứng ngắc, Gia Liệt Tất khóe mắt co quắp một trận, hắn không nghĩ tới, tên này sắc đảm bao thiên, còn dám đem ý niệm trong đầu trực tiếp hướng tới Tiêu gia.
- Liễu Tịch tiên sinh, nếu như chúng ta Gia Liệt gia tộc động tới người của Tiêu gia, Tiêu Chiến sẽ có cớ tuyên chiến chính diện với Gia Liệt gia tộc chúng ta, đến lúc đó, chỉ sợ cũng không còn là quyết đấu bằng kinh tế , mà là chính thức động đao thương a...
Thở dài một hơi, Gia Liệt Tất cười khổ nói.
Ngón tay gõ lên bàn, Liễu Tịch cười hắc hắc nói:
- Cái này không phải vấn đề ta ta quan tâm, mặc kệ tộc trưởng là chuẩn bị ngạnh đoạt cũng tốt, hạ mê hồn dược đem tới cũng được, ta chỉ muốn kết quả, chỉ cần tộc trưởng có thể đem nàng để ta lộng lại đây, ta tùy thời luyện chế súc lực hoàn.
Khóe mắt lần nữa nhảy dồn dập, cho dù Gia Liệt Tất vô cùng tức giận, nhưng hắn cũng chỉ cười cười nói:
- Hay là để ta suy nghĩ một chút? Ngày mai sẽ cho tiên sinh câu trả lời thuyết phục có được không?
- Hắc hắc, cũng tốt, tộc trưởng hãy ngẫm lại đi. Thứ ta lắm miệng một câu, kì thật hiện tại Gia Liệt gia tộc cùng Tiêu gia cũng đã như nước với lửa, có gì phải ngại thêm một cái ân oán?
Âm thanh cười cười, Liễu Tịch đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, nghênh ngang tiêu sái bước ra đại sảnh, hướng phòng mình ở hậu viện bước nhanh, hôm nay bị vị cô nương thanh liên thoát tục kia khơi dậy dục hỏa trong lòng, hắn hiện tại rất muốn nhanh tìm được một thị nữ trẻ đẹp để giảm nhiệt.
Nhìn Liễu Tịch biến mất tại chỗ rẽ, Gia Liệt Tất mặt âm trầm, sau một lúc lâu, mới thở dài một hơi, điềm nhiên nói:
- Cái loại vương bát đản đầu óc toàn là nữ nhân này, sớm muộn cũng chết trên người nữ nhân.
........
" Dát chi..." Cửa gỗ chậm rãi bị đẩy ra, Liễu Tịch chiêu bài nụ cười cùng âm thanh dâm đãng vang lên trong phòng:" Ha ha, bảo bối, ta đã trở về, tối nay chuẩn bị tiếp nhận hành hạ đi."
Liễu Tịch tiến tới ôm nữ nhân nằm trên giường cởi hết quần áo hung hăng phát tiết một phen. Bỗng hắn cảm thấy như bị muỗi trích một cái, cơ thể mất dần sức lực ngã quỵ xuống. Nữ nhân đang nằm trên giường đạp vào chân giữa của hắn khiến hắn lăng xuống giường.
- Aaaaa!!!!! Ả đàn bà đáng chết giám ám toán lão tử, ngươi chết rồi sau khi lão tử thoát được lão tử sẽ giết chết cả nhà ngươi.
Mặc kệ hắn nói gì ngươi nữ tử đều không biểu hiện gì.
- Ngươi thả ta ra ta coi như chưa có việc gì được không, ngươi sẽ lại là bảo bối ta yêu nhất.
Rắn không được thì mềm, Liễu Tịch nhẹ giọng khuyên nhủ nhưng nữ tử đó vẫn không cảm xúc nhìn hắn.
- Vô ích thôi Liễu Tịch đại sư, lời nói nhảm nhí của ngươi không tác động tới nàng được đâu.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng nói, Liễu Tịch cố gắng vặn người thì nhìn thấy một thân hắc y đeo mặt nạ vô diện ngồi trên ghế nói.
- Công tử.
Nữ tử nhìn thấy vô diện thiếu niên thì hành lễ.
- Ngươi... Ngươi là ai? Sao ngươi có thể vào đây được? Khoan đã có phải việc này là ngươi gây ra không? Nếu ngươi chịu ta cho ta điều gì ta cũng chấp nhận : tiền tài, mỹ nữ, đan dược....
Liễu Tịch dùng bộ não ngu xuẩn của hắn cũng luận ra được vài điều.
Vô diện mặt nạ khoắt tay với nữ tử, rồi nhìn Liễu Tịch trào phúng nói :
- Ngươi cũng không quá ngu nhỉ. Nhưng việc đột nhập vào đây dễ hơn ta tưởng đó, không tốn tí sức nào, nhưng kẻ ở đây nguyện ý để ta mua chuộc dù có vài kim tệ. Xem ra kẻ như ngươi đúng là khiến người ta chán ghét.
Liễu Tịch trong lòng hoảng sợ cũng thầm nghĩ nếu thoát được khỏi đây liền tính sổ với tất cả.
Vô Diện thiếu niên nhìn ra được suy nghĩ của hắn liền trào phúng nói :
- Ngươi nên buông cái giấc mộng đó đi, hôm nay ngươi sẽ chết ở đây.
- Khoan đã, huynh đệ, đại hiệp, tiền bối,.... xin người hãy tha cho cái mạng hèn nay của ta người muốn gì ta cũng chấp nhận. À sư phụ ta là một dược sư rất lợi hại nếu tha cho tiểu nhân tiểu nhân sẽ nói giúp ngài, có sư phụ tiểu nhân ngài mau chóng trở thành cường giả trên đại lục này.
- Nghe ra cũng rất quấn hút nha, thật khiến người ta động tâm nga....
Vô diện thiếu nên nghe xong liền nói, tựa hồ có động lòng.
- Đúng đúng.
Liễu Tịch nghe xong như có cơ hội sống, vẻ mặt muốn bao hèn mọn là bây nhiêu hèn mọn.
- Công tử....
Nữ tử nghe lời nói của thiếu niên liền vội vã nói, sợ vô diện thiếu nên đổi ý. Nữ tử chưa kịp nói xong vô diện thiếu bỗng lên tiếng :
- Nhưng ngươi không xứng bàn điều kiện trước mặt ta, ta tuy cũng không phải người tốt gì nhưng diệt đi một kẻ như ngươi cũng làm ta công đức vô lượng rồi.
Vô diện thiếu niên đứng dậy thân ảnh quỷ mị xuất hiện trước mặt Liễu Tịch, tay trái nhấc bổng hắn lên nói.
Liễu Tịch còn muốn nói gì đó nhưng cổ họng bị bóp chặt không lên tiếng được. Bỗng nhiên hắn kêu lên nhưng con lợn bị chọc tiết, kinh hoàng, hắn cảm thấy sinh cơ của mình bị hấp thụ, điên cuồng kháng cự như vô dụng cơ thể hắn còn đang trúng dược không có sức lực.
Chỉ trong thoáng chốc hắn biến thành cái xác khô.
Vô diện thiếu niên này chính là Cơ Huyền, hôm nay sau khi nhận nhiệm vụ liền bày ra kế hoạch tiến nhập phủ của Liễu Tịch rồi diệt sát.
Lúc đầu Cơ Huyền nghĩ tiến vào phủ hắn rất khó khăn, ít ra phải dùng đến Nhiếp hồn thuật nhưng lại ngoài suy nghĩ của cậu chỉ cần bỏ tiền ra họ liền nguyện ý chấp nhận, thậm chí là vài kim tệ.
Điều đó Cơ Huyền khảm khái không thôi, tên Liễu Tịch này rác rưởi tới mức nào mà làm người hầu của hắn hận thế này, chỉ vài kim tệ cũng bán hắn đi.
- Cầm lấy số kim tệ này chia cho mọi người tham gia đi, tìm một nơi khác bắt đầu lại từ đầu sống cuộc sống mới. Mạng sống rất trân quý, nếu so với một cái màng nào đó thì đáng giá hơn nhiều. Người thực yêu ngươi sẽ không để ý đâu hoặc ngươi có thể trở thành một phú bá trái ôm phải ấp cũng được. Nói chung mọi việc đều có thể bắt đầu lại, ngươi con trẻ.
Cơ Huyền đưa tất cả số kim tệ của Liễu Tịch cho nữ tử thì bắt gặp gặp ánh mắt đã hết hi vọng sống bèn khuyên.
Nghe lời khuyên của Cơ Huyền nữ tử khẽ cười, mắt nhìn Cơ Huyền nói :
- Nào có ai bảo một nữ nhân đi làm phú bà trái ôm phải ấp bao giờ, nếu vậy thì người đời đánh giá thiếp ra sao đây. Nhưng có lẽ công tử nói đúng, mọi thứ đều còn có thể bắt đầu lại. Đa tạ công tử khai sáng.
- Đa tạ công tử giang tay giúp đỡ bọn thiếp thân, cứu vớt bọn thiếp khỏi hố lửa.
Nữ tử đó dập đầu hành lễ với Cơ Huyền. Rồi tiếp nhận kim tệ tiến bước rời đi.
- Hi vọng họ có cuộc sống mới.
Trước khi đi Cơ Huyền không quên vơ vét hết số đồ còn lại của Liễu Tịch.
Cơ Huyền cũng không ở lại lâu. Liền tiến tới cửa sổ nhảy ra.
Cơ Huyền không biết lúc cậu tiến ra ngoài thì có hai thân ảnh trong bóng tối cũng xuất hiện.