Dạy Học Hữu Nghị
Chương 13 :
Ngày đăng: 09:27 18/04/20
Tần Dương đã quay trở lại, mỗi buổi tối cũng đều ngủ chung với Lý Ứng. Thế nhưng hai người vẫn thiếu chút thân thiết, thỉnh thoảng còn lúng túng gượng gạo.
Lý Ứng phát hiện Tần Dương không chủ động hỏi bài mình như xưa, thời gian rảnh luôn dành cho bạn bè khác, tan học cũng thường xuyên để cậu đi về nhà một mình.
Tóm lại cậu có rất ít cơ hội gặp hắn.
Nghỉ giữa giờ hôm nay Tần Dương ở trên sân thể dục chơi, đến tận lúc sắp vào học mới sốt sắng chạy lên lầu.
Chạy được nửa đường thì ngẩng mặt, hắn nhìn thấy Lý Ứng đang đứng ở đầu cầu thang. Tần Dương kinh ngạc hỏi: “Cậu còn đứng đực ở đây làm gì vậy Lý Ứng, đến giờ học rồi!”
Lúc này tiếng chuông báo đã vang lên, rất nhiều bạn bè lục tục lên lầu quay về lớp.
Lý Ứng giơ một tay cản Tần Dương lại.
“Tránh ra! Đừng có ngáng đường tôi!”
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”
“Ha? Có gì thì tan học nói!”
“Tôi muốn nói ngay bây giờ.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Ứng, Tần Dương im lặng trong chốc lát. “Vậy được thôi.”
Chuông báo hiệu đã kết thúc từ lâu, mọi người đều trở lại phòng học, khuôn viên trường tức khắc trở nên yên tĩnh.
Trên góc rẽ của cầu thang tầng hai chỉ còn Lý Ứng và Tần Dương đứng nguyên.
“Cậu muốn nói gì?” Tần Dương bình tĩnh hỏi.
“Mấy hôm nay cậu tránh mặt tôi.”
Tần Dương nhíu mày một chút, ra vẻ thoải mái bảo: “Ha hả, không có đâu, nhất định là cậu gặp ảo giác rồi.”
“Không phải.”
Nghe Lý Ứng nói chắc như đinh đóng cột, Tần Dương xoa xoa mặt, hít sâu một hơi, “… Rồi, đúng là tôi đang tránh mặt cậu đó.”
“Tôi muốn biết suy nghĩ của cậu.”
“Suy nghĩ… Tôi không có suy nghĩ gì…”
“Nói cho tôi.”
“Ư… Thôi được.” Tần Dương tự nhủ sao mình cứ luôn thuận theo lời Lý Ứng. Hắn sờ sờ đầu, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: “Dù sao thì sớm hay muộn gì cũng phải kể ra…”
“Nói đi.”
“Cái tên thích chọc điên người khác này…” Lý Ứng nắm lấy vai Tần Dương, nhìn người đã hại cậu hồi hộp muốn chết lại trưng ra bản mặt ngây thơ không hiểu gì, chỉ muốn gặm cắn hắn mạnh mẽ, thiếu chút phun ra mấy câu đang thịnh hành trên Internet.
“Cậu… Cậu làm gì đó… Đừng kích động mà… Tôi chỉ muốn nói ra sự thật thôi… Tôi thật lòng cảm thấy cậu rất tốt…”
Lý Ứng một bộ như muốn giết người: “Không cần phải nói sự thật, tôi muốn câu trả lời! Cậu đối với tôi, từ trong đáy lòng, cảm nhận chân thành nhất! Nói ra!”
“Là người tôi thích nhất trên thế giới.” Được, nói thì nói.
“……” Lý Ứng ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu đôi tay trên bả vai Tần Dương mới run rẩy buông xuống, quay ngoắt đầu sang một bên, dùng tay che hết nửa gương mặt đỏ như muốn bốc khói.
“Ê… Lý Ứng…”
“Tôi cũng vậy…” Lý Ứng đột nhiên ngẩng đầu, đẩy Tần Dương ngã lên giường, từ trên cao nhìn xuống hắn. “Tần Dương… Tôi đã thích cậu từ rất lâu… Cực kỳ thích…”
“Ừm…” Mặt Tần Dương cũng đỏ bừng vì xấu hổ. “Nhưng mà tôi với cậu như vậy… Cô chú…”
“Yên tâm, tôi vừa nói cho bọn họ hết rồi. Ba mẹ rất muốn cậu gả vào nhà, cụ thể thế nào thì một lát tôi sẽ kể.”
“Là thật sao…” Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ nếu ba mẹ Lý vẫn thuộc dạng phụ huynh bảo thủ, hắn và Lý Ứng chỉ có thể lén lút yêu đương. “Nhưng mà gả là cái quỷ gì chứ…”
“Đương nhiên là gả rồi. Ba mẹ đều đã đồng ý, vậy bây giờ chúng ta có thể động phòng hay chưa?”
“Hả! Cái gì!” Tần Dương giật mình, bắt đầu giãy giụa, tay chân quơ loạn xạ.
“Xem cậu bị dọa kìa…” Lý Ứng cưng chiều chạm cái mũi Tần Dương, “Không vội… Chúng ta cứ từ từ tiến hành…” Tay lại dời sang mông của Tần Dương, sờ soạng hai cánh mông tròn trịa, gợi tình mà bóp một cái.
Mặt Tần Dương còn đỏ hơn lúc trước, rũ mi, không nhìn Lý Ứng, “Ừm… Không vội… Cậu… Cậu… Đừng có…”
Nhìn Tần Dương lo lắng lại thẹn thùng như thế, Lý Ứng cảm thấy rất đáng yêu, thật muốn ăn hắn ngay tại chỗ.
Đêm trước kì thi, các bạn học nhìn thấy cặp đôi Lý Tần vẫn hoà hợp cùng nhau ôn tập.
“A, tôi hiểu rồi!”
“Thông minh lắm.” Lý Ứng thừa dịp không có ai chú ý, hôn một cái lên vành tai Tần Dương.
Tần Dương thoáng đỏ mặt. Hắn xoa xoa lỗ tai ửng hồng, nhỏ giọng trách Lý Ứng: “Này… Cậu đừng có làm mấy chuyện đó ở trường được không…”
Lý Ứng cười cười, tận hưởng biểu cảm trên mặt Tần Dương, “Được thôi, khi khác lại khen thưởng cậu.”
Như là nghĩ tới gì đó, mặt Tần Dương càng đỏ hơn.
Nhưng đây là bí mật nhỏ của riêng hai người.
【Hết】