Dạy Học Hữu Nghị

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:27 18/04/20


“Ha ha!! Mau nhìn nè!! Là thật rồi!!!”



Lý Ứng thấy Tần Dương hưng phấn mà chạy tới, vẫy vẫy tờ giấy đang cầm trên tay.



Tần Dương đặt bài kiểm tra xuống bàn của Lý Ứng, ngón tay chỉ vào nét mực đỏ thắm, “Nhìn nè nhìn nè.”



Lý Ứng đẩy mắt kính trên mũi: “61 điểm.”



“Ngạc nhiên không, thật không ngờ tôi vượt qua mức trung bình!” Nhớ mấy năm trước, có lần điểm của hắn chỉ vỏn vẹn mỗi hàng đơn vị.



“Khá lắm.” Lý Ứng cười với Tần Dương một chút.



“Vẫn là nhờ ơn cậu đó người anh em, mấy ngày nay cậu vẫn luôn giảng bài cho tôi! Không thể ngờ đã có được thành quả. Nhìn đi nhìn đi, 61 điểm, thật không thể tin nổi.”



“Có gì mà không thể tin nổi. Tôi đã nói với cậu rồi, thật ra cậu rất thông minh, chỉ cần nỗ lực là điểm sẽ tăng lên vùn vụt.”



“Ha ha…”



Lại nữa, tay sờ gáy, cúi đầu rũ mi, cười ha ha che dấu vẻ ngượng ngùng xấu hổ…



Lý Ứng căng thẳng nắm chặt bút.



“Vừa rồi thầy toán kêu tôi đến phòng giáo viên, tôi còn nghĩ ông ấy có chuyện gì muốn khiển trách. Ai mà tưởng tượng được thầy trả bài kiểm tra, lại khen tôi nữa. Lúc sau còn nói mấy câu rất cảm động, bảo rằng chỉ cần tôi thật sự nỗ lực học tập thì trong mắt ông ấy tôi chính là một học trò ngoan, còn bảo sẽ dành thời gian dạy tôi bổ túc. Tôi nói thật ra vẫn luôn có cậu giúp đỡ, ông ấy liền kêu tôi nếu không có việc gì thì cứ đi theo học hỏi cậu. Không ngờ thầy toán đầu hói kia vẫn là một giáo viên tốt ~”



Lý Ứng thấy Tần Dương dùng ngón trỏ lau lau mũi, vẫn rũ mi, cứ như đứa bé nhận ra thế gian vẫn còn không ít người tốt mà xúc động.



“Tất nhiên là như vậy, thế nên cậu càng phải cố gắng hơn. Cũng sắp tới đợt thi thử đầu tiên rồi, nó cực kỳ quan trọng đó.”



“Ha ha, thật ra tôi cũng không để ý nhiều đến điểm số, làm học sinh dở cũng quen rồi. Nhưng cảm giác học hành tiến bộ cũng không tệ, hơn nữa cậu đã hết lòng dạy tôi như thế, tôi sao có thể để cho cậu thất vọng. Cả thầy toán cũng đặt niềm tin ở ông đây nữa ~”



Tuy giọng Tần Dương nhẹ như là đang nói giỡn, nhưng Lý Ứng vẫn biết hắn luôn thật lòng nghĩ cho người khác.



“Cậu cũng nên suy xét về tương lai của chính mình, có một bảng điểm tốt cũng không thừa.” Trong lòng Lý Ứng âm thầm hạ quyết tâm, cậu càng phải giúp Tần Dương nâng cao thành tích học tập hơn nữa.



“Được rồi được rồi. Bài kiểm tra này tôi có sai mấy câu, cậu giảng cho tôi đi.”



“Cậu ngồi qua đây.”



“Được.”



Tần Dương liền kéo ghế của mình lại, ngồi bên cạnh Lý Ứng.




Lý Ứng im lặng bước tới, đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn Tần Dương.



Ngay cái khoảnh khắc thời gian như ngừng trôi, động tác của Lý Ứng đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên ắng.



Cậu khom lưng, cúi người xuống, hôn lên môi của Tần Dương.



Lông mi Lý Ứng ngay tức khắc run rẩy, cảm xúc mềm mại làm cậu cảm thấy có hơi đáng giận.



Lý Ứng đứng lên, trái tim đập thình thịch như đang tuyên cáo hành vi nào đó.



Cậu nghĩ, thôi tiêu rồi.



Nhưng… Cũng không có gì không tốt.



Bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen của Tần Dương, ngón tay thon dài trắng nõn trêu chọc vành tai hắn.



“A, hai đứa mình được xếp chung một phòng thi. Mong là bữa đó có thể lây được chút phép màu từ thần học như cậu!”



“Nỗ lực lâu đến như thế, nhất định sẽ có kết quả tốt.”



“Ừ! Ai… sao đột nhiên tôi lại thấy hồi hộp quá, trước kia chưa bao giờ có chuyện như vậy”, Tần Dương cười ha hả.



“Hồi hộp là hiển nhiên, bởi vì lần này cậu đi thi một cách nghiêm túc. Nhưng cũng đừng quá lo lắng.” Lý Ứng trấn an.



“Nếu không đạt yêu cầu thì thảm rồi. Mà thôi, không nói mấy lời này nữa. Tôi nhất định sẽ nỗ lực, không thể phụ lòng cậu suốt mấy hôm nay đã vất vả dạy tôi ~” Lời của Tần Dương nói đều là thật lòng.



Lý Ứng cười với Tần Dương: “Đúng, cậu phải tin tưởng chính mình cũng như tin tưởng tôi. Nhất định cậu sẽ làm được.



“Nhờ lời chúc của cậu rồi! Nhưng nói như vậy thì điểm số của tôi cũng chính là “kết tinh” từ “nỗ lực” mấy ngày này của chúng ta không phải sao ~ Cậu nói đúng không?” Tần Dương nháy mắt mấy cái với Lý Ứng.



“Khụ khụ khụ…!” Lý Ứng ho khan mãnh liệt, may mà cậu đang không uống nước.



Lý Ứng có thể nhìn thấy ánh mắt Tần Dương sáng rực, vì kì thi lần này mà vừa háo hức vừa lo lắng giống như cậu.



Kỳ thi thử cũng đã tới.



Lý Ứng nhìn chằm chằm bài thi, vẫn chưa viết một chữ.



Bởi vì đã hơn nửa tiếng kể từ lúc tính giờ làm bài, chỗ ngồi của Tần Dương vẫn luôn để trống.