[Dịch] Đế Bá

Chương 3347 : Đan vương Phong Tiếu Trần

Ngày đăng: 21:50 27/08/19

Hoàng Quyền Uy đi tới, hắn nhìn Mục Nhã Lan vài lần, ánh mắt tham lam. So với lần trước thì lần này Hoàng Quyền Uy thay đổi không hề nhỏ, càng có khí thế hơn, thậm chí có thể gọi là ngang ngược. Đổi cách nói khác, thở mạnh hơn, tự tin hơn, bắt đầu kiêu căng, lồng ngực ưỡn cao. Lúc này Hoàng Quyền Uy nhìn mọi người xung quanh, nói rằng: - Nếu như Trường Sinh chân nhân không thể đích thân tới thắp hương. Nếu như nén hương thứ nhất do đệ tử đời thứ ba thắp hương thì ta đây đề cử Hồi Xuân công tử. Hồi Xuân công tử nổi tiếng Vạn Thống Giới, là một trong tam công tử, tương lai chắc chắn vấn đỉnh Chân Đế, lại là đan đạo đệ nhất, có đủ tư cách đại biểu cho Trường Sinh đạo thống. Vì vậy, ta tiến cử hắn thắp nén nhang thứ nhất, mọi người cảm thấy như thế nào. - Không sai, Hồi Xuân công tử mới có tư cách thắp nén nhang thứ nhất. Có người phụ họa Hoàng Quyền Uy, nói rằng: - Không phải ai đó đột nhiên xuất hiện là có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang thứ nhất. - Đúng vậy, ta cũng ủng hộ Hồi Xuân công tử. Trong nhất thời, không ít người dồn dập phụ họa. Rất hiển nhiên, chuyện này không phải là trùng hợp, thậm chí có thể nói đây là mưu kế. Dù sao, nếu như Hồi Xuân công tử thật sự có thể thắp được nén nhang đầu tiên thì cũng coi như bước đầu thành công, thậm chí là rút cờ đoạt quyền. Những tu sĩ thế hệ trước đều tỏ thái độ quan sát, không muốn dính líu vào chuyện này. - Nếu như thực sự phải đề cử thì ta cũng cảm thấy Hồi Xuân công tử thắp nén nhang thứ nhất là thích hợp nhất. Lúc này, Trương Nham mỉm cười nói rằng. Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mục Nhã Lan, hắn cười khan một tiếng, nói rằng: - Mục cô nương, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Người thắp nén nhang thứ nhất là người đại biểu cho Trường Sinh đạo thống, cần có thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Trường Sinh đạo thống chúng ta nổi tiếng hậu thế nhờ vào đan, y dược. Hồi Xuân công tử không chỉ võ đạo vô song mà còn là đan đạo vô song. Nói thật lòng, giao tình của Trường Sinh tam kiệt cũng không tệ lắm. Huống chi vừa rồi Trương Nham cùng Hồ Thanh Ngưu chịu thiệt thòi trong tay Lý Thất Dạ nên đương nhiên sẽ không đứng về phía Lý Thất Dạ. - Đại sư huynh ở bốn lĩnh vực đan, dược, y, độc đều có thành tựu không ai sánh bằng, có thể đại biểu cho Trường Sinh cốc, cũng có thể đại biểu cho Trường Sinh đạo thống. Mục Nhã Lan mặt mày lạnh lùng, nhìn kỹ đám người Hồ Thanh Ngưu. Hồ Thanh ưỡn lồng ngực, nói rằng: - Nếu đúng là như vậy thì không còn gì bằng. Ta với hắn tranh tài y thuật, nếu như ta thua thì ta sẽ là người đầu tiên tán thành hắn. Hồ Thanh Ngưu tuy rằng lạnh lùng kiêu căng, tính tình kỳ quái, không được nhiều người ưa thích, thế nhưng hắn rất đàn ông, nói chuyện rất có khí phách. Nhìn thấy Hồ Thanh Ngưu đi đầu khiêu chiến Lý Thất Dạ, có người nói rằng: - Không sai, nếu như đan, dược, y, độc vô song thì hãy so tài một lần, xem xem ai mạnh hơn ai. Trương Nham gật đầu nói rằng: - Ta cũng tán thành. Hôm nay Trường Sinh tam kiệt đều có mặt, chúng ta không biết tự lượng sức mình, xin phép thay mặt tất cả mọi người. Mỗi người trong chúng ta đều tinh thông đan, y, độc. Không biết Lý đại sư huynh có dám phân cao thấp với chúng ta hay không? - Dựa vào đâu mà ta phải chấp nhận sự khiêu chiến của các ngươi?Lý Thất Dạ bật cười, nhẹ nhàng lắc đầu. - Nếu không khiêu chiến thì làm sao có thể phục chúng, lại làm sao có tư cách thắp nén nhang thứ nhất. Ngươi có dám phân cao thấp hay không? Hồ Thanh Ngưu ngạo nghễ, nói lạnh lùng. - Chỉ bằng Trường Sinh cốc là đủ! Hồ Thanh Ngưu vừa dứt lời, Tần Thược Dược ngày thường dịu dàng khoan dung cũng lên tiếng. Lúc này nàng nói chuyện rất mạnh mẽ. Trường Sinh cốc, không có ai yếu đuối cả. Tần Thược Dược mắt lạnh nhìn Hồ Thanh Ngưu, nói lạnh lùng: - Ngoại trừ Trường Sinh cốc thì còn có ai có tư cách thắp nén nhang đầu tiên chứ! Đại sư huynh chính là thủ tịch đệ tử, chỉ nhiêu đó là đủ, những người còn lại không đủ tư cách! Tần Thược Dược ngày thường dịu dàng khoan dung, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt thì nàng ăn nói rất có khí thế. Làm đệ tử của Trường Sinh chân nhân, nàng không phải là người mặc cho người khác bắt nạt. - Như vậy quá ngang ngược độc đoán rồi. Lúc này người trẻ tuổi Ngũ Hiền Nghị ở bên cạnh độc vương Hoàng Quyền Uy cười lạnh, nói rằng: - Người có tài là nhất, chuyện này, không phải luận bối phận. - Ngũ Hiền Nghị, ngươi không phải là đệ tử Trường Sinh đạo thống, việc này ngươi ngậm miệng vào. Mục Nhã Lan hàn mai ngạo tuyết không hề nể nang, lạnh giọng quát lên. Sắc mặt của Ngũ Hiền Nghị căng thẳng, thế nhưng nghĩ tới thân phận của mình, nghĩ tới chỗ dựa của mình thì lấy lại can đảm, ưỡn lồng ngực, kiêu căng nói: - Mục thần y, lời này của ta là vì muốn tốt cho Trường Sinh đạo thống mà thôi, là vì suy nghĩ cho tương lai của Trường Sinh đạo thống mà thôi. Nếu như Trường Sinh cốc cứ làm theo ý mình, chắc chắn sẽ sa sút. Thanh niên tên Ngũ Hiền Nghị này vốn chỉ là một tên đệ tử của một tông môn bàng chi của Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng sau khi sư huynh Chu Chí Khôn của hắn hiệu lực cho một người có lai lịch kinh thiên thì hắn cũng vội vàng đi theo, từ đó rời khỏi Trường Sinh đạo thống, ruồng bỏ Trường Sinh đạo thống. Ngày trước, Ngũ Hiền Nghị chỉ là một gã đệ tử bình thường ở Trường Sinh đạo thống, bối phận thấp hơn đệ tử của Trường Sinh đạo thống không biết bao nhiêu lần, càng khỏi phải nói tới Mục Nhã Lan. Ngày trước đứng trước mặt Mục Nhã Lan thì ngay cả can đảm nói chuyện hắn cũng không có, không dám tới gần, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Bây giờ thì khác rồi, chủ nhân của hắn lai lịch kinh thiên, Vạn Thống Giới có ai không kiêng nể ba phần? Có đạo thống nào dám không nể mặt? Vì vậy trở về Trường Sinh đạo thống, hắn xem như áo gấm về nhà. Thậm chí khi ở Vạn Thọ quốc còn xưng huynh gọi đệ với Hoàng Quyền Uy, chuyện mà ngày trước hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Vì vậy, hôm nay đứng trước Mục Nhã Lan, thở mạnh hơn, phô trương hơn. - Vậy sao? Mục Nhã Lan nói lạnh lùng. Ngũ Hiền Nghị ưỡn ngực, nói rằng: - Không sai, Trường Sinh đạo thống là tâm huyết của liệt tổ liệt tông chúng ta, bất luận đệ tử nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều không muốn nhìn thấy Trường Sinh đạo thống, càng không muốn Trường Sinh đạo thống sụp đổ chỉ vì Trường Sinh cốc ngang ngược độc đoán. Vì vậy, lúc này, bất luận đệ tử nào của Trường Sinh đạo thống cũng đều có tư cách giám sát, đều có tư cách can thiệp, phải để mọi người biết rằng, Trường Sinh đạo thống không phải là của cải riêng của Trường Sinh đạo thống mà là thuộc về tất cả mọi người. Nếu như Trường Sinh đạo thống cứ khư khư cố chấp, vậy thì cần có người ngăn cản, chẳng hạn như Vạn Thọ quốc, hoặc môn môn phái truyền thừa nào đó! Ngũ Hiền Nghị nói như vậy, thế hệ trẻ không thấy gì, thế nhưng thế hệ trước thì lập tức rít lạnh, lập tức tỉnh ngộ. Cường giả thế hệ trước đã nghe ra một vài thứ, thái độ của Ngũ Hiền Nghị nói lên hắn đứng về phía Vạn Thọ quốc. Bọn họ lại nghĩ tới chủ nhân của Ngũ Hiền Nghị, không ít người rít lạnh. - Ta cũng tán thành lời này. Trương Nham nói ngay: - Bất luận như thế nào, bối phận không nói lên được gì cả, người có tài là nhất, không thể chỉ bằng thân phận đại sư huynh thì áp đảo tất cả chúng ta, càng không thể để Trường Sinh cốc nói gì là nấy. Nếu như chỉ bằng thân phận đại sư huynh thì có thể áp đảo chúng ta, như vậy thì chúng ta là gì? Cho dù có là Trường Sinh cốc thì cũng phải bày ra thực lực, như vậy mới có thể phục chúng. Trương Nham không phải muốn trở mặt với Trường Sinh cốc, hắn chẳng qua chỉ muốn đối nghịch với Lý Thất Dạ mà thôi, chỉ muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình mà thôi. Thế nhưng vừa vặn lại hợp ý của Ngũ Hiền Nghị. Trương Nham vừa nói như vậy, tất cả mọi người có mặt ở đây đều rít lạnh. Trương Nham nói như vậy, ở mức độ nào đó đã đại biểu cho Bách Đan môn, dù sao thì hắn cũng là đệ tử của Bách Đan môn. - Ngu xuẩn. Lý Thất Dạ chỉ nói lạnh nhạt, còn chẳng thèm liếc nhìn hắn. Bị Lý Thất Dạ mắng ngu xuẩn khiến cho lửa giận của Trương Nham tăng vọt. Hắn vốn đã kết oán với Lý Thất Dạ, ở bùn nhão đã mất mặt lắm rồi, bây giờ còn bị Lý Thất Dạ công khai mắng ngu xuẩn, hắn làm sao nuốt nổi cục tức này được chứ? - Họ Lý, nhà ngươi có dám so đấu đan thuật với ta không. Trương Nham phẫn nộ quát lên: - Bằng không thì ngươi không có tư cách đại biểu Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang đầu tiên! - Đây chính là lập trường của Bách Đan môn sao? Mục Nhã Lan lạnh mắt, nói lạnh lùng. Sắc mặt của Trương Nham đỏ chót, da đầu tê rần. Thế nhưng hắn cưỡi hổ khó xuống, lúc này hắn không thể chịu thua, nhất là có nhiều người ở đây như vậy, nếu như chịu thua thì quyền uy của hắn sẽ bị đả kích mạnh mẽ. - Khong sai! Trương Nham bị kích thích, đầu óc nóng ran, lớn tiếng nói rằng: - Nếu như không bày ra chút bản lãnh, chỉ bằng thân phận mà muốn áp đảo tất cả chúng ta, không có cửa đâu. Không có bản lĩnh thì đừng hòng đại biểu cho Trường Sinh đạo thống thắp nén nhang đầu tiên, cho dù có là đại đệ tử của Trường Sinh cốc thì cũng không thể được! Trương Nham vừa nói như vậy, tất cả mọi người rùng mình, lời này không thể nói bậy. - Ngu xuẩn. Trương Nham vừa nói xong thì tiếng quát chói tai vang lên, nhưng lần này Lý Thất Dạ không có mở miệng. Sau đó chỉ nghe "chát", một bạt tay tát mạnh lên trên mặt của Trương Nham, đánh Trương Nham hoa mắt chóng mặt, khóe miệng chảy máu tươi. Vô duyên vô cớ bị người ta đánh mạnh như vậy khiến cho Trương Nham giận dữ, đang định phát giận thì khi ngẩng đầu lên, hắn lập tức sợ mất hồn mất vía. Lúc này chỉ thấy có một nhóm người đi đến, cầm đầu là một ông lão mặc một thân áo trắng, mặt trẻ tóc trắng. Bên cạnh của hắn còn có một ông lão khác sánh vai, ông lão này vô cùng uy nghiêm. - Sư tôn... lão tổ tông... Vừa nhìn thấy hai lão nhân này, Trương Nham sợ mất hồn mất vía. - Đan vương cùng môn chủ Bách Đan môn. Nhìn thấy nhóm người này, không ít người giật mình. Bởi vì Bách Đan môn cũng là một môn phái vô cùng mạnh mẽ ở Trường Sinh đạo thống Nhìn nhóm người này, nhất là Đan vương Phong Tiếu Trần, rất nhiều người cảm thấy chấn động. Những cường giả thế hệ trước có mặt ở đây khi nhìn thấy Đan vương Phong Tiếu Trần đều cung tay hành lễ. Đan vương, không chỉ Trường Sinh đạo thống mà thanh danh của hắn còn vang vọng khắp Vạn Thống Giới. Hắn là một trong hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống. Ở Trường Sinh đạo thống, ở Vạn Thống giới, Đan vương có địa vị vô cùng quan trọng. Có rất nhiều Chân Thần đăng thiên cầu hắn một viên Trường Sinh Đan nhưng lại không được, ngay cả tồn tại bất hủ cầu đan dược của hắn thế nhưng cũng chưa chắc đã cầu được. - Lão tổ tông... sư tôn... Lúc này hai chân Trương Nham run rẩy, trong lòng sợ hãi. - Hừ! Lúc này môn chủ Bách Đan môn mặt lạnh như băng sương, lạnh lùng hừ một tiếng. Tuy hắn làm sư phụ thế nhưng lúc này hắn không thể che chở cho đệ tử của mình, cho dù sủng ái cách mấy thì cũng không thể. Bởi vì hắn đã phạm phải cấm kỵ. Đan vương Phong Tiếu Trần vốn mỉm cười tới đây thì bây giờ cũng mặt mày lạnh lẽo, bởi vì Trương Nham đã làm quá phận, kéo Bách Đan môn vào trong chuyện này. Một khi đối đầu với Trường Sinh cốc thì chẳng khác gì trời sụp cả. Đan vương Phong Tiếu Trần tiến lên, đang định nói chuyện với đám người Lý Thất Dạ, thế nhưng khi nhìn thấy Lý Thất Dạ thì hắn lập tức trợn mắt, trong lòng chấn động. Bởi vì Phong Tiếu Trận nhận ra Lý Thất Dạ. Người khác có lẽ không biết lai lịch của đại sư huynh Lý Thất Dạ, thế nhưng hắn lại biết! Ngày đó tấn công Cuồng Đình đạo thống, Đan vương Phong Tiếu Trần là một thành viên trong những lão tổ đấy, cũng là lão tổ chủ trương hòa bình. Vì vậy hắn đương nhiên biết Lý Thất Dạ là người thống trị tối cao của Cuồng Đình đạo thống. Bây giờ Lý Thất Dạ lại lắc mình trở thành thủ tịch đại đệ tử của Trường Sinh đạo thống, hắn không choáng váng mới là lạ. Cuối cùng, Đan vương Phong Tiếu Trần hít sâu một hơi, khom người vái lạy Lý Thất Dạ, nói chậm: - Công tử quá bộ, là rồng tới nhà tôm. Nguyện Trường Sinh cốc có thể phát dương quang đại trong tay công tử, cả thế gian phải ngước nhìn. Lời này của Đan vương còn có một mặt ý nghĩa khác, xem như đang bóng gió với Lý Thất Dạ. - Ta tung hoành Tam Tiên Giới, đứng bễ nghễ trên đỉnh vạn thế, nơi này chỉ là một nơi nghỉ chân, đâu cần ta phát triển. - Đúng vậy, hôm nay có thể gặp lại công tử đúng là phúc ba đời, là niềm vinh hạnh của ông lão này. Công tử đan đạo vô thượng, thế hệ này không ai sánh bằng. Ngày khác ông lão này nhất định vào Trường Sinh cốc, cầu kiến công tử, muốn thỉnh giáo đan đạo. Đan vương Phong Tiếu Trần khấu đầu vái lạy. Phong Tiếu Trần không phải nói cho có lệ. Khi còn ở Cuồng Đình đạo thống hắn thậm chí còn tình nguyện làm con tin ở lại Cuồng Đình đạo thống chỉ để tận mắt nhìn đan đạo tuyệt thế vô thượng của Lý Thất Dạ. Nhìn thấy Đan vương Phong Tiếu Trần cung kính như vậy, tất cả mọi người đều choáng váng, đều trợn mắt, chấn động không nói ra lời. Đan vương là ai? Một trong hai đại lão tổ của Trường Sinh đạo thống, càng là dược sư lợi hại nhất Vạn Thống Giới, đan đạo vô thượng, ngay cả Chân Đế cũng cầu hắn Trường Sinh Đan, địa vị tôn sùng ai ai cũng đều biết. Đừng nói Chân Thần, ngay cả Chân Thần đăng thiên khi nhìn thấy Đan vương thì cũng phải làm đại lễ, bày tỏ lòng tôn kính. Dù sao, rất nhiều người muốn cầu được Trường Sinh Đan của hắn. Bây giờ Đan vương địa vị tôn sùng lại cung kính làm đại lễ với Lý Thất Dạ, chuyện này khiến mọi người chấn động biết mấy.