Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 29 : Công cuộc giải cứu nữ chính thoát khỏi tay nam phụ (tiếp theo)
Ngày đăng: 20:46 19/04/20
Chiếc Mercedes 190 Ponton nhanh chóng dừng lại, bánh xe quệt một đường dài, bụi tung mù mịt. Cửa xe bật mở, Cao Phong bước xuống và kéo theo Dương Thảo. Vệ sĩ của bà Hoàng dàn qua hai bên nhường đường cho cậu Hai. Cao Phong ngừng lại ở vị trí thích hợp, đưa mắt nhìn ba người đang đứng trước mặt cách mấy chục bước chân: Lương Bằng, Cao Đình và Mai Cẩm Tú sợ sệ đứng nép sau lưng anh.
- Mọi người không sao chứ? - Dương Thảo lo lắng hỏi.
Thấy Cao Phong mang vẻ mặt lạnh tanh còn tay thì siết chặt tay cô chủ họ Dương là Cao Đình lên tiếng, giọng vẫn điềm đạm:
- Chuyện này không liên quan đến cô Thảo, anh đừng gây khó dễ cô ấy.
Nhếch môi cười khỉnh, Cao Phong thả tay Dương Thảo ra nhưng sau đó nhanh như cắt, vòng tay qua eo cô và kéo sát lại gần để cô nép vào một bên người mình.
- Yên tâm, tôi không làm gì cô ấy đâu. Còn cậu, bản thân mình lo chưa xong mà ở đó rảnh rỗi đi lo cho người khác sao?
Đưa mắt nhìn quanh, bốn phía đều là đồng hoang nhà trống với đồng cỏ, ngay phía trước là Cao Phong và một dàn vệ sĩ đứng chắn lối, còn chiếc Peugeot 202s thì nằm ở quá xa, Lương Bằng nhận thức ngay tình hình chẳng mấy sáng sủa. Giả như ngay tại đây xảy ra chuyện không hay với hai cậu chủ thì phải thế nào? Rồi còn Dương Thảo và Mai Cẩm Tú, những cô gái hoàn toàn vô can trong chuyện này.
- Cậu Phong đừng như vậy nữa, hà cớ gì cậu phải ép Cẩm Tú lấy mình?
- Lương Bằng, tôi đã nói đây là chuyện của hai anh em tôi, người như anh không có quyền xen vào! - Cao Phong nhìn qua Cao Đình - Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng: bây giờ đưa Mai Cẩm Tú đến đây, tôi sẽ xem chuyện cậu cố ý "cướp" cô dâu của anh trai chưa từng xảy ra và để cậu về Bình Dương!
Buồn cười trước cụm từ "cô dâu của anh trai", Cao Đình không nhịn được mà phải cười thành tiếng, nghe nhạt nhẽo.
- Tôi không cần ban ân huệ đâu, anh vốn biết rõ tôi sẽ chẳng đời nào chấp nhận đưa Mai Cẩm Tú đến cho anh.
Câu trả lời này không nằm ngoài dự tính của Cao Phong, tính ương ngạnh của đứa em trai duy nhất này lý nào anh không biết? Sống với nhau mười năm cũng đủ hiểu rồi! Bấy giờ Cao Phong mới đảo mắt sang Cẩm Tú:
- Mai Cẩm Tú, lựa chọn là ở em!
Vẫn còn sợ sệt, Cẩm Tú càng lùi ra sau lưng Cao Đình hơn đồng thời lắc đầu:
- Cậu Phong, xin cậu đừng ép buộc em... Ngoài cậu Đình ra, em không muốn ở bên ai khác nữa, cậu biết rất rõ điều đó mà.
- Hai người đúng là giống nhau thật. Đây được gọi là chân tình phải không?
Không ngừng cố gắng thoát khỏi vòng tay Cao Phong, Dương Thảo không khỏi lo âu khi hết nhìn ba người nọ rồi đến anh. Trông nụ cười khinh khỉnh, đôi mắt sắc bén vô cảm cùng những lời mỉa mai sâu cay ấy là lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi cùng cực! Bởi cô cứ nhớ đến một Cao Phong tàn nhẫn, khốc liệt trong tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", người đã dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ Cao Đình - Cẩm Tú. Và vì có một tình tiết diễn ra là: Cao Phong từng muốn em trai biến mất mãi mãi.
- Bắn như thế chẳng chết nổi đâu, cùng lắm là cái chân đó đi cà nhắc thôi.
- Mẹ có nghe việc con từ hôn Dương Thảo và muốn cưới Mai Cẩm Tú.
Biết mẹ thể nào cũng đề cập đến chuyện này vì vốn dĩ không thích Cẩm Tú, Cao Phong phủi nhẹ vạt áo veston và từ tốn trả lời:
- Người quan trọng nhất với Cao Đình là Mai Cẩm Tú. Con muốn giữ cô ta bên cạnh để đày đoạ nó. Còn Dương Thảo mẹ cũng biết rồi, với những gì con làm thì cô chủ đó tuyệt đối không thuận ý. Để tránh day dưa thì tốt nhất cứ cắt đứt quan hệ.
Nói ra thì bà Hoàng có phần bất ngờ về sự thay đổi nhanh chóng của Cao Phong. Đặc biệt là về tình cảm dành cho Dương Thảo với cả Mai Cẩm Tú, hai cô gái ấy đều từng là người mà con trai bà đem lòng thương mến. Nay, Cao Phong đột nhiên dứt khoát lãnh đạm, thậm chí chẳng chút nể tình mà thẳng thừng xuống tay.
- Dù vậy nhưng nếu cưới Cẩm Tú...
Không để bà Hoàng kịp nói là Cao Phong hướng đôi mắt quyết liệt vào bà, nói:
- Con đã nghe theo ý mẹ, nên có vài chuyện mẹ hãy để con tự quyết định, bản thân con biết phải làm thế nào cho tốt.
Cúi chào xong, Cao Phong bình thản quay lưng rời phòng. Còn lại một mình, bà Hoàng đưa tách trà lên môi nhấm nháp, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Thấy cậu chủ đi đến, Ngũ vệ chào một tiếng. Nhìn họ, Cao Phong căn dặn:
- Vào bệnh viện, xem tình hình của Cao Đình ra sao rồi báo lại cho tôi. Còn cô Thảo, Cẩm Tú và Lương Bằng đang ở đâu?
- Thưa, Mai Cẩm Tú đang khóc một mình trên lầu hai. Còn cô Thảo hiện đang ở cùng Lương Bằng, họ ở phòng cạnh phòng khách nhỏ.
- Để hai người đó ở chung một phòng sao?
Câu hỏi nghe đầy khó chịu, Cao Phong bước nhanh lên lầu.
------
(Câu cuối của soái Phong cảm giác có mùi ghen rồi đó.:D)