Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 31 : Điều em để lại cho tôi chỉ có thể là vết cắt này!
Ngày đăng: 20:46 19/04/20
Có tiếng mở cửa phòng, Dương Thảo rời mắt khỏi cửa sổ nhìn qua thấy bà Viên cùng hai người làm khác đi vào. Họ nói là sang đây để quét dọn và mang trái cây cho cô dùng. Dương Thảo chẳng nói chẳng rằng mà rời đi, đến bên ghế sa lông ngồi xuống trong khi một cô bé người làm đặt đĩa trái cây lên bàn.
- Dì à, mai là đám cưới của cậu Phong với chị tên Cẩm Tú đúng không ạ?
Câu hỏi từ cô bé người làm vang lên khe khẽ, bất giác khiến Dương Thảo để ý.
- Ừ đúng rồi, mà cũng không làm rình rang gì đâu vì bà không mấy ưng ý.
- Mà chẳng phải trước đó cậu Phong đính ước với cô Thảo sao?
Dường như nhận ra Dương Thảo đang lắng nghe cuộc bàn luận nho nhỏ này nên bà Viên ho nhẹ một tiếng đồng thời đưa mắt ra dấu cho hai cô bé người làm. Hai đứa nọ kín đáo nhìn sang cô chủ họ Dương vẫn đang ngồi yên trên ghế, gương mặt trông điềm nhiên như thể chẳng mấy bận tâm về việc bị mang ra bàn tán.
Thật ra Dương Thảo chẳng khó chịu gì về hai người đi ở này, chỉ là bản thân đang nghĩ đến chuyện ngày mai Cao Phong sẽ cưới Cẩm Tú. Sau cùng anh cũng chẳng bận tâm đến cảm giác trong lòng cô, nhất quyết lấy cô gái khác. Xem như bao công sức đều uổng phí, bây giờ còn lo nghĩ làm chi nữa? Nếu đã vậy thì tại sao anh không để cô trở về nhà mà cứ bắt ép ở đây? Cô không thể chịu nổi cảnh phải chứng kiến ngày vui của anh diễn ra.
Phải thoát khỏi đây! Đó là suy nghĩ duy nhất tồn tại lúc này. Rất nhanh, Dương Thảo hướng mắt xuống chiếc đĩa trái cây, con dao sắc bén thu hút sự chú ý của cô. Đến nước này rồi có lẽ đành phải học theo tiểu thuyết thôi, dẫu bản thân không thích cách làm ấy chút nào... Nhanh như cắt, Dương Thảo cầm lấy con dao.
- Ba người ở yên đó! Nếu dám bước đến thì tôi sẽ tự sát!
Dương Thảo cầm lấy dao kề lên cổ đồng thời nói lớn. Dĩ nhiên, bà Viên và hai cô bé người làm hoảng hốt trước cảnh lưỡi dao sắc bén kia đang lăm le chiếc cổ mảnh khảnh ấy. Ba người vừa đưa tay lên trấn an vừa liên tục nói cô đừng nghĩ quẩn.
- Cô ơi cô, cớ gì phải rồ dại như vậy? Tụi tôi chỉ là người ở, không chịu nổi trách nhiệm đâu ạ! Lỡ như cậu Phong biết được thì chết mất!
Dương Thảo nhích từng bước lên phía trước. Đối diện ba người nọ vẫn đứng ngay cửa phòng, nửa muốn tránh ra nửa muốn ngăn lại. Tiếp đến, cô thấy một trong hai cô bé người làm chạy vụt đi. Và không lâu sau, tiếng bước chân bên ngoài vang lên dồn dập, sau đó là sự xuất hiện của Cao Phong. Cứ ngỡ sẽ có cơ hội thoát thân nào ngờ bây giờ lại có thêm lớp rào chắn khác, Dương Thảo mím nhẹ môi.
Nhác thấy Cao Phong, bà Viên mừng rỡ nói anh mau ngăn cô lại! Ra dấu cho bà ra ngoài và cả Ngũ vệ đứng yên ở cửa, Cao Phong chậm rãi đi vào rồi đưa mắt nhìn Dương Thảo đang đứng ở giữa phòng, trên tay cầm con dao kề ngay cổ. Anh tự nhủ, lý nào cô muốn tự sát? Thật là không hợp với tính cách của cô chút nào!
- Em làm gì vậy? Bỏ dao xuống đi!
- Mai Cẩm Tú?
Cao Đình thốt lên ngạc nhiên đồng thời thấy Cẩm Tú mỉm cười dịu dàng. Mau chóng nắm lấy tay cô, anh chậm rãi ngồi dậy. Ở trước mặt anh, Cẩm Tú vẫn thanh tao xinh đẹp, đôi mắt vẫn long lanh sáng ngời và hướng vào anh đầy trìu mến.
- Em có sao không? Mấy ngày qua anh rất lo cho em.
- Không sao ạ, em vẫn tốt. Nghe tin cậu khoẻ lại, em liền tức tốc vào đây thăm.
Niềm vui chưa được lâu là cái nhìn ấy lại trở nên buồn bã, một tay nắm tay Cẩm Tú còn tay kia thì sờ nhẹ xuống chân phải đang băng bột, giọng rất trầm:
- Từ người lành lặn nay trở thành kẻ tàn tật rồi.
Vốn đã trầm mặc ấy thế ngay lúc này, gương mặt u buồn đó càng trở nên đen tối hơn cứ như thể bao nhiêu đau khổ của thế gian ngoài kia đều vẽ hết lên đấy. Dáng ngồi cong lưng không khác gì một người đang bị đoạ đày nơi tận cùng bể khổ. Còn đôi mắt đó nhìn cứ như không nhìn, có phản chiếu hình ảnh nào đâu. Tất cả dáng vẻ ấy của Cao Đình khiến lòng Cẩm Tú đau như cắt, hàng mi chớp nhẹ vài cái rất nhanh đã ươn ướt rồi. Cô phải an ủi tinh thần đang sa sút đó.
- Chân còn giữ được là may mắn rồi, đi khập khiễng một chút cũng không sao.
- Trở nên như vậy mà gọi rằng may mắn ư?
- Chỉ là một bên chân phải đi cà nhắc, thế cũng còn tốt hơn rất nhiều so với...
Bất giác Cẩm Tú ngừng lại, điều không nên nói thì không thể nói ra. Dĩ nhiên Cao Đình cũng lấy làm khó hiểu, liền quay qua hỏi khẽ:
- Tốt hơn so với cái gì?
Nhớ đến lời căn dặn từ Cao Phong, Cẩm Tú cố kìm nén lại mà khẽ lắc đầu.