Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 34 : Sòng bạc Đại Thế Giới của Đông Dương
Ngày đăng: 20:46 19/04/20
Buổi tối, Lương Bằng đến phòng trà Maxim"s. Tất nhiên không phải anh có nhã hứng để nghe nhạc hay nhảy đầm mà là muốn kiểm chứng thực hư xem, Phương Di có đang hát ở cái nơi dành cho giới thượng lưu này. Anh phải gặp cô cho bằng được, và bằng mọi cách hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Lương Bằng chọn chiếc bàn ở cuối phòng, nơi có thể nhìn bao quát sân khấu và cả phòng trà để Phương Di có xuất hiện ở đâu cũng sẽ dễ dàng nhận ra. Sau màn ca hát của những ca sĩ có tên tuổi ở Maxim"s, người em-xi (MC) lên bục nói qua loa vài lời xong thì liền nhắc đến một nữ ca sĩ "mới nổi" dạo gần đây với cái tên Như Quỳnh. Tức thì, Lương Bằng chăm chú hướng mắt lên sân khấu chờ đợi. Chẳng quá lâu sau, "cô Quỳnh" kia bước ra ngoài trong sự vỗ tay của khán giả.
Đúng là Phương Di rồi! Lương Bằng tự nhủ như thế khi trông rõ khuôn mặt má phấn môi son dưới ánh đèn mờ ảo. Áo dài, tóc búi cao, trang điểm sắc sảo khiến cô không khác gì so với các nữ ca sĩ diễm lệ bấy giờ. Sau khi lên tiếng chào khán giả, cô bắt đầu cất giọng hát. Anh chàng họ Lương không khỏi ngạc nhiên vì bây giờ mới biết Phương Di hát cũng khá hay, dù vậy anh chẳng hề muốn cái chuyện cô đi hát cho bao nhiêu người nghe thế này và phần lớn lại toàn đàn ông.
Bài hát kết thúc, Phương Di mỉm cười bước xuống sân khấu lần lượt đi đến từng bàn chào hỏi. Trông cái cảnh cô cười cười nói nói với khách là Lương Bằng khó chịu rồi, mắt vẫn không rời khỏi cô một chút nào. Cho đến khi Phương Di trông thấy anh ngồi ở cuối phòng thì cái nhìn nghiêm túc ấy mới trở nên dịu lại.
Cứ ngỡ Phương Di sẽ tiến đến chỗ Lương Bằng như bao vị khách khác, nào ngờ cô thản nhiên bỏ đi ngang qua và dừng lại ở chiếc bàn kế bên chỗ anh. Nơi đó có hai công tử trong bộ veston màu đen lịch lãm, đang phấn khởi chờ đợi "huê khôi" mới nổi của Maxim"s đến ngồi cùng bàn. Vẻ như cố ý hay sao mà Phương Di ngồi xoay mặt về phía Lương Bằng, cốt để anh có thể thấy rõ biểu hiện vui vẻ của mình.
Không cần nói cũng biết, chiêu "khích tướng" ấy đã hữu hiệu khi phía bàn bên kia, Lương Bằng liên tục nhìn Phương Di với dáng vẻ chẳng mấy hài lòng. Chậm rãi đứng dậy, anh tiến đến chỗ ba người nọ và nhìn cô, yêu cầu:
- Di, đi theo anh!
Bỏ mặc câu nói thúc giục đó, Phương Di vẫn tiếp tục nói chuyện cùng khách.
- Phương Di! Em có nghe anh nói không?
Giọng Lương Bằng trở nên to và rõ ràng hơn, bấy giờ Phương Di mới quay qua:
- Tôi đã nói là không quen biết anh mà.
- Có chuyện gì thì chúng ta ra bên ngoài nói...
- Anh gọi sai tên tôi, lý gì tôi phải nghe theo?
- Cứ mỗi lần muốn tìm cậu là cháu lại phải đến sòng bạc.
- Thế cậu Phong đến tận đây để tìm cậu Út này làm gì? - Ông Vận hỏi đùa.
- Việc ở xưởng rượu cậu đã làm xong hết chưa?
- Lâu lâu cũng phải cho cậu mày đi chơi đổi gió chứ!
Cao Phong nhìn ông Vận cầm ly rượu trên tay lắc nhẹ và đang tỏ vẻ khó chịu.
- Cháu không cấm cậu chơi bài nhưng công việc thì phải làm cho xong.
- Cháu đấy, giọng điệu y hệt mẹ cháu! Bà ấy kêu cháu đến đây chứ gì?
- Nếu cậu muốn chơi thì cứ ký giấy uỷ quyền cho cháu là được thôi.
- Ầy không được, mẹ cháu đánh cậu chết đấy.
Ông Vận cười lớn, mùi rượu nồng nặc phả hết vào mặt cháu trai. Đối diện, Cao Phong cũng cười khẽ, lại nghĩ cái chuyện thuyết phục người cậu này ký giấy giao một phần quyền kinh doanh nhà họ Đào cho mình, không hề dễ dàng. Câu nói ban nãy của anh nghe có vẻ bâng quơ nhưng kỳ thực đây là chiến lược đầu tiên.
Đỡ lấy ông Vận say xỉn vào trong xe ô tô, Cao Phong yêu cầu Tứ lái xe đi. Trên đường về nhà, anh lại nghe người vệ sĩ báo một chuyện:
- Ông chủ Từ cho người gọi điện, bảo muốn mời cậu Phong đến dự tiệc sinh nhật của cô Huyền, con gái ông ấy vào tối nay. Cậu thấy thế nào?
Ông chủ Từ là khách "sộp" của xưởng vải bao năm nay, đã có ý mời thì làm sao Cao Phong từ chối nên liền gật đầu đồng ý.