Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 44 : Trai tài gái sắc

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Hành động hút thuốc trong một thoáng liền ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó ông Biện vẫn tiếp tục hút đồng thời nhoài người cầm lấy bịch thuốc lên xem. Đôi mắt nheo lại do khói cay phản chiếu dòng suy nghĩ sâu thẳm, ông liền cười nhạt:



- Cháu tìm thấy nó ở đâu vậy?



- Trong một nhà kho bí mật của cậu ở ngoại thành...



- Đúng như cậu nghĩ, cháu cho người theo dõi cậu!



Ông Biện ngước lên nhìn thẳng vào cháu trai, miệng nhấn mạnh câu vừa rồi. Biết rõ nếu vạch trần chuyện này thì cậu Ba cũng sẽ phát hiện ra hành động giám sát của mình, tuy nhiên Cao Phong bây giờ không còn quan tâm đến điều đó nữa, lúc này anh chỉ muốn tìm hiểu lý do vì sao cậu mình lại dính líu đến bạch phiến? Anh nhanh chóng ngồi xuống, mặt đối mặt với ông, hỏi rõ ràng:



- Tại sao cậu lại buôn bạch phiến? Dẫu chính phủ gần như công khai vận chuyển thứ hàng cấm này nhưng thương nhân chúng ta nếu dính đến nó thì không hay!



Ông Biện xem chừng chẳng sợ hãi gì, hơi ngả người ra sau, chân gác chéo.



- Xưởng rượu từ trước đến nay vẫn làm ăn đàng hoàng, hằng năm còn nộp đủ thuế, việc bạch phiến này lại bí mật nên không thể có chuyện bị lộ được. Chưa kể, phía sau ta còn có một hậu thuẫn vững chắc.



- Hậu thuẫn?



- Cháu không cần biết, tóm lại là đừng lo lắng về chuyện này.



- Cậu à...



- Thế cháu tưởng cái nhà họ Đào này trở nên giàu xụ như vậy chỉ do sản xuất rượu? Là nhờ phần lớn cái thứ hàng cấm này đấy cháu ạ! Còn lý do cậu buôn bạch phiến chẳng có gì cả, là người kinh doanh hễ cái gì sinh lợi nhiều thì cậu làm thôi.



Trước dáng vẻ thản nhiên đó, Cao Phong im lặng một lúc sau đó hỏi tiếp:
Dương Thảo chẳng rõ Văn Chính có ý gì khi thản nhiên nói một câu "sến sẩm" đến thế! Trai tài gái sắc ư, ôi trời ạ! Bấy giờ Dương Thảo mới nhìn Cẩm Tú, nữ chính này vốn đã mang dáng vẻ thanh tao xinh đẹp, nay được vận áo dài quý phái còn làm tóc trang điểm, nếu gọi hai từ mỹ nhân quả chẳng sai. Còn Cao Phong thì phong độ điển trai, dáng người cao ráo vừa chuẩn rất hợp với áo ghi lê và veston, quần tây và giày da theo kiểu phương Tây. Cái vẻ đạo mạo lẫn kiêu ngạo đó càng khiến cậu Hai thêm cuốn hút. Phải nói hai người đứng gần nhau đúng là trời sinh một cặp. Nghĩ vậy thôi là Dương Thảo đã thấy không vui rồi!



Dẫu hoàn toàn im lặng thế nhưng Cao Phong vẫn quan sát nhất cử nhất động của cô chủ họ Dương. Thế nên bất kỳ biểu hiện hay thái độ nào ở cô, anh đều thu hết vào tầm mắt, không hề bỏ sót. Thành ra cái chuyện khoác tay của Dương Thảo với Văn Chính cứ làm anh phải chú ý, còn thêm nét mặt kỳ lạ nơi cô sau khi nghe vị trung uý bảo cả hai giống "trai tài gái sắc" khiến anh nghĩ cô đang ngại ngùng. Chính vì mang sự hiểu lầm ấy nên Cao Phong nói một câu chẳng hề khách khí:



- Công bằng mà nói, Dương Thảo không thể xinh đẹp bằng Mai Cẩm Tú. Còn trung uý Chính có tài cán hay chăng cũng cần phải xem lại.



Dẫu hơi bất nhẫn trước lời nói không nể nang kia nhưng Văn Chính vẫn giữ nguyên nụ cười vui vẻ, càng lúc càng ghét tay công tử này. Riêng Dương Thảo thì khác, bản thân vốn thích đôi co với Cao Phong lại thêm việc thấy tự ái khi bị anh "chê bai" thẳng thừng như vậy, lòng nhất định không bỏ qua.



- Phụ nữ không xinh đẹp mà vẫn khiến nhiều đàn ông yêu thương mới là đáng ngưỡng mộ đấy, cậu Phong!



Vừa nhấn mạnh hai từ ở cuối, Dương Thảo vừa cố ý nắm chặt khuỷu tay Văn Chính hơn đồng thời hướng ánh mắt như thể thách thức vào Cao Phong. Đối diện, Cao Phong chăm chú nhìn cô, tiếp theo mắt liếc xuống bàn tay kia, hiểu rõ cô cố ý chọc tức mình. Dương Thảo vừa nói "nhiều đàn ông" nghĩa là gì? Có phải cô đề cập đến Lương Bằng lẫn Văn Chính, thật là khiến anh không thể chịu nổi mà!



Cẩm Tú quan sát màn đối đáp qua lại ấy, trong lòng buồn cười lắm, bèn nói:



- Anh Phong chỉ có ý đùa vui thôi, mong cô Thảo đừng để bụng.



- Anh ấy là gì mà tôi phải để bụng!



Dương Thảo càng tỏ ra thản nhiên thì Cao Phong càng thêm bức bối. Thời may, cái việc ăn miếng trả miếng đó cũng kết thúc khi Phương Di thình lình xuất hiện. Một nữ ca sĩ mới nổi ở phòng trà thượng lưu như Maxim"s thể nào cũng được mời đến đây. Cùng lúc gặp gỡ cả bốn người nọ, cô chẳng nói gì ngoài việc cười nhạt.



Tiếp theo, Phương Di cũng bỏ đi vào trong. Ở đây ngoài ba người kia ra thì Cẩm Tú hẳn phải ngạc nhiên lắm về sự thay đổi của cô chủ họ Phương. Bản thân là người ít biết về chuyện của Phương Di nhất nên cô chẳng rõ sự tình như thế nào, chỉ hay tin ông bà Phương cùng mất do tai nạn xe. Ngay cả chuyện bây giờ Phương Di trở thành ca sĩ ở phòng trà mà Cẩm Tú cũng không biết.



Có người lính chạy ra báo với các khách khứa ở ngoài khuôn viên rằng, buổi tiệc sinh nhật của Đô trưởng đã bắt đầu diễn ra. Thế là mọi người lần lượt đi vào.