Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 46 : Anh không tin vào sự tình cờ, chỉ là anh muốn gặp em!

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


May thay, niềm hi vọng của Cao Phong cũng thành sự thật. Đúng ba ngày sau, ông Bộ chính thức được thả. Và người đưa ông về đến nhà là Phó Văn Chính.



Dĩ nhiên Dương Thảo vui mừng đến thế nào, thậm chí lúc thấy cha bước xuống chiếc xe jeep mà bản thân còn tưởng đây chỉ là mơ. Cô vui mừng chạy đến ôm chầm lấy ông, bao nhiêu lo lắng chờ đợi suốt nửa tháng qua cũng theo đó mà tan biến. Trước sự xúc động của con gái, ông Bộ xót xa và không ngừng vỗ về.



Sau khi ông Bộ được người làm đưa vào nhà thì bấy giờ Dương Thảo mới nhìn lại Văn Chính, trong đáy mắt ấy phản chiếu sự dịu dàng lẫn biết ơn.



- Là ngài đã giúp cha tôi được thả về phải không?



Chẳng hiểu sao Văn Chính lại không trả lời ngay, cái nhìn vẻ như mang theo sự phân vân nhưng sau đó cũng gật đầu, bảo rằng:



- Tôi có làm gì đâu, là Đô trưởng đứng ra giải quyết vụ việc thôi.



- Nhưng nếu không có trung uý Chính nói giúp thì cũng không được như vậy. Tôi rất cảm kích và biết ơn ngài.



Dương Thảo mỗi lần gặp Văn Chính, nếu không hời hợt thì cũng tỏ vẻ xa cách nhưng ngay bây giờ cô lại dành cho hắn một nụ cười đẹp đẽ, thái độ có phần nào nhẹ nhàng hơn, tuy nhiên vị trung uý này lại cảm thấy không được vui. Sự thật Văn Chính chẳng hề nói gì trước mặt Đô trưởng về việc của ông Bộ, điều đó đồng nghĩa hắn không phải người đã giúp Dương Thảo! Ban nãy hắn ngạc nhiên khi biết tin Đô trưởng yêu cầu thả ông Bộ, việc bạch phiến này xem như xong xuôi. Hắn đơn giản chỉ nhận lệnh đưa ông về nhà thôi.



Bản thân Văn Chính đang muốn kéo dài vụ điều tra lâu thêm chút nữa, nào ngờ Đô trưởng lại đích thân xem xét việc này. Hắn chợt nhớ vào cái đêm sinh nhật nọ, hình như có tình cờ thấy Cao Phong bước ra từ trong phòng làm việc của ông. Rất có thể, chính tay công tử đó mượn mối quan hệ của nhà họ Cao mà âm thầm nhờ vả Đô trưởng. Thật là điên người! Lần nữa Cao Phong lại làm hỏng những dự tính của hắn, đã vậy còn trở thành "ân nhân trong tối" của Dương Thảo.



- Ngài có việc gì bận tâm à?



Bắt gặp dáng vẻ khó hiểu từ Dương Thảo, tức thì Văn Chính cười bảo:



- Tôi nghĩ thật may mắn khi ông Dương bình an trở về nhà. Nếu còn có chuyện gì cần giúp đỡ, cô Thảo cứ tự nhiên đến tìm tôi.



Sự biết ơn phản chiếu trong đôi mắt Dương Thảo khiến Văn Chính không khỏi nghĩ rằng, nếu Cao Phong đã ra đòn "phủ đầu" hắn như thế thì hắn cũng "mặt dày" tự nhận mình là người giúp đỡ ở trước mặt cô chủ họ Dương. Việc làm tốt đẹp của anh mãi mãi không được cô biết ra, chẳng những thế còn vô tình giúp hắn lấy lòng người đẹp này, xem như đây là cách trả thù tốt nhất rồi!




Dương Thảo nói một câu lấp lửng, rõ mười mươi là không tin vào điều này.



Quan sát dáng vẻ nghi hoặc của cô, Cao Phong cố ý giấu nụ cười ẩn tình, lòng không khỏi nghĩ: Sài thành này là bao nhiêu khu phố, bao nhiêu con đường, bao nhiêu lối rẽ, liệu người ta có dễ dàng gặp được nhau thế này? Có sự ngẫu nhiên nào giữa hai con người không hẹn trước? Cao Phong nhìn cô gái ở trước mặt, chỉ muốn nói rằng: Anh không tin vào sự tình cờ, chỉ là anh muốn gặp em! Cố tình đi tìm em, cố tình chờ ở đó, cố tình bước theo sau. Vì nhung nhớ nên mới cố tình làm mọi thứ, làm gì có chuyện đặt cược hết vào ngẫu nhiên.



- Vậy anh cứ giải quyết chuyện của anh, em phải đi đây.



Thấy Dương Thảo quay lưng, Cao Phong chờ thêm một lúc sau đó đi tiếp. Thình lình đôi chân ngừng bước, lần nữa anh bắt gặp cô xoay lại nhìn chăm chú. Làm bộ làm tịch rất tài tình, anh thản nhiên quay ra sau lưng quan sát tới lui cứ như thể cô đang nhìn người khác chứ chẳng phải mình. Tiếp theo liền nghe cô hỏi vọng đến:



- Thật sự là anh không đi theo em chứ?



- Em cũng lạ đời nhỉ, trên con đường này có biết bao nhiêu người cùng đi mà sao em cứ phải nhằm vào tôi?



Âm thanh hơi khó chịu của Cao Phong khiến những người qua đường chú ý.



Dương Thảo tự thấy Cao Phong mới là lạ đời, cũng do anh cứ đi theo nên cô thắc mắc hỏi, nếu như không đúng thì hà cớ gì anh phải tỏ ra cáu bẳn. Rõ ràng có gì đấy mờ ám thế mà vẫn thản nhiên như không. Làm gì có cái chuyện trùng hợp hai người không hẹn mà cùng đi với nhau hết từ đầu đường này qua đầu đường khác? Chưa kể, chẳng phải mọi khi anh hay ngồi xe ô tô à, miệng bảo là có việc mà lại thảnh thơi nhàn hạ y hệt đi dạo. Được rồi, Dương Thảo không muốn làm khó Cao Phong nữa, chẳng nói chẳng rằng quay gót đi tiếp.



Lúc đi ngang qua một tiệm may Âu phục, Dương Thảo liền đảo mắt nhìn vào tấm kính lớn của tiệm và vẫn thấy Cao Phong đi theo sau cách một đoạn không gần cũng không xa. Bây giờ thì cô có thể khẳng định, anh cố ý bám đuôi mình, còn lý do tại sao thì chẳng tài nào hiểu nổi. Cô đoán hẳn anh rảnh rỗi quá không có gì làm hoặc đây là sở thích gàn dở của anh. Nhưng Dương Thảo chẳng hề có ý định dừng lại gặng hỏi, vì biết Cao Phong thể nào cũng chối. Sau cùng cô quyết định tiếp tục công cuộc đi dạo và để mặc anh bám theo đến lúc chán thì thôi.



Dù sao đi nữa, cô cũng thấy một chút mới mẻ lẫn thú vị, muốn thử cái cảm giác có người đàn ông lặng lẽ dõi theo mình ở phía sau.



Về phần Cao Phong, bản thân nhanh chóng nhận ra dáng vẻ phơi phới khác lạ của Dương Thảo, tự hỏi không rõ cô đang nghĩ gì. Vừa rồi vì muốn che giấu mục đích "bất chính" của mình nên anh hơi sẵn giọng khi trả lời, tiếp theo thấy cô im lặng quay đi thì lại đâm ra sợ cô giận dỗi. Anh cũng tự cho mình "mặt dày vô sỉ", nói dối chẳng biết ngượng. Đang nghĩ ngợi miên man thì ánh mắt Cao Phong dừng lại trên chiếc nhẫn đính hôn nơi ngón áp út kia, tưởng Dương Thảo tháo bỏ lâu rồi nào ngờ đến tận bây giờ vẫn còn đeo. Anh ngoài mặt đã cưới vợ, cô hà tất còn đeo nhẫn làm gì? Vừa hỏi xong thì bản thân cũng có câu trả lời rồi, Cao Phong cười nhẹ, những ưu phiền trong lòng biến mất nhường chỗ cho một chút hạnh phúc nhỏ nhoi.



Đôi chân vẫn mải miết bước qua những con đường, anh muốn cùng người con gái ấy đi mãi không ngừng, dưới bầu trời nhập nhoạng hoàng hôn lặng lẽ.