Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 50 : Nỗi đau của một người mẹ mất đi đứa con

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Mấy mươi ngày, Mai Cẩm Tú hầu như ở trong phòng suốt. Cơ thể bình thường vốn chẳng đến nỗi quá yếu ớt, chẳng hiểu sao khi mang bầu sức khoẻ lại giảm sút, chỉ cần ở ngoài gió một chút là cảm mạo ngay. Việc ăn uống cũng khó khăn, đêm đến ngủ cô cứ hay giật mình khiến Cao Phong phải sang phòng khác, để bà Viên ở bên cạnh sáng tối chăm nom. Bà nói mợ bị ốm nghén, phải chịu "bị hành" trong vài tháng. Bác sĩ cũng kê toa thuốc dưỡng thai, cô cả ngày nằm trên giường. Bà Viên cũng dùng đến trà gừng với vỏ quýt cho cô chữa nghén nữa.



Hôm nay trời đẹp, trong người cũng khá hơn một chút, Cẩm Tú muốn ra ngoài đi dạo. Đúng lúc thế nào vừa bước chân ra khỏi phòng, cô đã gặp ngay bà Hoàng. Chào mẹ chồng một tiếng xong cô liền nghe bà hỏi:



- Cô muốn đi đâu đấy?



- Dạ, ở mãi trong phòng con thấy buồn chán nên định ra ngoài cho khuây khoả.



Bà Hoàng quét mắt nhìn khắp người Cẩm Tú, tiếp theo nở nụ cười mỉa mai. Nghĩ loại con dâu này mặt dày vô sỉ, sau lưng chồng làm chuyện bại hoại mà vẫn ngang nhiên như chẳng có gì, còn nằm đây hưởng thụ cơm nước dâng tận miệng. Bà biết rõ cái thai ấy không phải của con trai mình, trong lòng giận lắm mà phải cố kiềm chế không một phát đánh chết cô! Lần trước chứng kiến Cao Phong giả vờ vui mừng khiến bà như muốn nhồi máu cơ tim. Bà Hoàng vẫn mắt nhắm mắt mở im lặng, nhưng không có nghĩa là chấp nhận cho qua.



- Cô mang bầu, đi một mình lỡ xảy ra chuyện thì làm sao? Con Mễ đâu, đi theo mợ Hai chăm nom, nhớ phải cẩn thận.



Cẩm Tú ngạc nhiên trước thái độ quan tâm từ mẹ chồng, nghĩ là bà đang lo cho cháu nội nên mới trở nên tốt bụng như vậy. Cô cảm ơn một tiếng rồi cùng con bé người làm tên Mễ rời đi, bản thân chẳng hề biết rằng ở phía sau ánh mắt người đàn bà tàn nhẫn kia đang dõi theo với vẻ độc địa. Mai Cẩm Tú ngây thơ hiền lành không thể ngờ được, mình đã bị rơi vào một kế hoạch độc ác.



***



Dương Thảo đang ngồi trong tiệm cà phê khang trang trên đường Tự Do vì có hẹn với Phó Văn Chính. Không phải do thương thầm nhớ trộm gì hắn mà chẳng qua vì cô muốn tìm hiểu một chuyện: lần trước ông Bộ bị nghi ngờ nhập bạch phiến vào thương cảng, cũng đoán ra là có kẻ cố ý hãm hại. Cô vẫn chưa biết đó là ai! Cha cô được thả về rồi nhưng không có nghĩa là không truy cứu nữa. Mà người duy nhất giúp cô điều tra chuyện này chỉ là trung uý Chính.



- Ngài đã có manh mối gì chưa?



Đối diện, Phó Văn Chính hạ tách cà phê xuống, chép miệng đầy khoan khoái.



- Những gì liên quan đến bạch phiến đều không dễ dàng tra ra. Chưa kể, nếu có ai đó cố ý dàn dựng thì càng cẩn trọng chẳng để lộ chút sơ hở.



- Vậy có nghĩa là ngài cũng chịu thua?



Văn Chính cười trừ không nói, những ý nghĩa đầy mưu tính đang kết nối lại với nhau trong đầu hắn. Kẻ hại ông Bộ ư, hắn biết rõ lắm! Tuy nhiên chẳng dại gì mà nói ra, hắn có một kế sách nho nhỏ thú vị khác muốn thực hiện.
Cao Phong dường như không tin vào lời thừa nhận từ mẹ mình, kinh ngạc hỏi:



- Sao mẹ có thể độc ác đến thế?



- Độc ác? Hừ, mẹ còn chưa lôi Mai Cẩm Tú ra hỏi tội là may lắm rồi! - Ánh mắt bà Hoàng bấy giờ mới lộ vẻ giận dữ - Con nhỏ đó nghĩ có thể qua mắt được mẹ ư? Rõ ràng là ăn nằm với kẻ khác có chửa mà dám đường hoàng nói rằng đấy là cháu của mẹ! Cứ tưởng nó hiểu biết lễ nghĩa, nào ngờ lại vô liêm sỉ đến vậy!



- Làm sao mẹ biết đứa bé đó không phải con của con?



- Đừng quên mẹ con cũng là đàn bà, mang thai sinh đẻ đều trải qua hết rồi! Mai Cẩm Tú có thai một tháng, thế con có nhớ lúc ấy con đang ở đâu không? Con đang công tác ở dưới Tiền Giang, bảy ngày sau mới về nhà! Mẹ cũng đã hỏi vệ sĩ ở biệt thự Vòm Bạc, có một ngày cô ta đã bỏ đi đâu đó, qua hôm sau mới trở về!



Lần này thì Cao Phong chẳng còn gì để nói nữa, bản thân không ngờ sự thật bại lộ là do vấn đề về thời gian mang thai của Cẩm Tú! Mẹ anh là đàn bà, dĩ nhiên dễ dàng phát hiện ra những điều như vậy. Rất nhanh, anh nghe bà lên tiếng rành rọt:



- Cao Phong, rốt cuộc thì con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Biết rõ Mai Cẩm Tú có thai với người khác thế mà vẫn im lặng cho qua, con muốn mẹ tức chết à?



Cao Phong không thể nói đó là con của Cao Đình, nếu vậy bà sẽ phát hiện ra anh và Cẩm Tú chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, và rằng anh đang ngấm ngầm thực hiện kế hoạch riêng. Cái việc bà ra tay giết đi một đứa trẻ còn trong trứng nước khiến anh thấy rùng mình. Sự tàn ác này đã vượt ngoài suy nghĩ của anh.



- Đây là chuyện riêng của vợ chồng con.



- Được, xem như con bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi mới si mê Mai Cẩm Tú đến dường này! Mẹ sẽ tạm thời cho qua cái chuyện bại hoại đó, về mà nhắc nhở con vợ yêu của con nên biết giữ thân giữ phận nếu không thì đừng hòng ở nhà họ Cao nữa!



Câu nói phẫn nộ của bà Hoàng không chỉ mỗi Cao Phong nghe mà còn có cả Mai Cẩm Tú! Cô đứng bên ngoài cửa phòng và lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ. Vào lúc chính tai nghe thấy người đàn bà đó thừa nhận việc đã hại mình sẩy thai, trong lòng cô gái vốn hiền lành nhu mì này bỗng chốc xuất hiện một cơn cuồng nộ dữ dội, nếu đem so sánh nó với những cơn bão biển ngoài kia thì có lẽ khủng khiếp hơn nhiều. Đấy là nỗi đau của người mẹ vừa bị mất đi đứa con! Tiếp theo cô lẳng lặng trở về phòng, dường như có điều gì đấy đã khác đi...



--------------------------------------------------------------------------------------



Nguồn: facebook.com/anhtho.vat