Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 61 : Có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô cùng

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Bên cạnh, Lương Bằng thấy đang Phương Di trầm tư nên cũng im lặng thôi, nhưng một lúc sau chợt nghe cô kêu khẽ một tiếng đồng thời dừng bước. Bắt gặp cô cúi người xuống sờ nhẹ vào mắt cá chân, bấy giờ anh mới phát hiện chiếc giày cao gót vẻ như chật quá thành thử khiến chân cô bị phồng.



- Sao em không chọn đôi giày nào rộng hơn? - Lương Bằng lấy làm khó hiểu.



- Vì tôi thích nó...



Nghe Phương Di đáp một câu thản nhiên, Lương Bằng chẳng biết nói gì ngoài âm thanh thở dài chán chường. Cũng dễ hiểu thôi, cô chủ này vốn từ trước đến giờ luôn rất chăm chút vẻ bề ngoài, luôn luôn muốn mình phải xinh đẹp nên cho dù có chịu đựng một chút cũng chẳng sao! Bất giác anh tự hỏi, chỉ để nắm giữ được thứ mình thích mà Phương Di chấp nhận cả chuyện bản thân chịu đau đớn ư?



- Em lên lưng anh cõng cho.



Dứt lời, anh chàng họ Lương mau chóng cúi xuống và xoay lưng lại. Đối diện, Phương Di trong một thoáng chợt đứng yên, ánh mắt tĩnh lặng quan sát tấm lưng rộng lớn đang ở trước mặt mình. Điều này khiến cô nhớ lại chuyện trước đây, khi Lương Bằng vì muốn cô quên đi Cao Đình mà làm hành động cõng cô trên lưng. Không thể để những cảm xúc day dứt ấy trỗi dậy nên cô vẻ như muốn từ chối.



Nhưng Lương Bằng của bây giờ cũng giống hệt lúc đó, chưa bao giờ chịu thua trước sự bướng bỉnh từ Phương Di, chẳng nói chẳng rằng nắm tay cô rồi kéo cô ngồi lên trên lưng mình, sau đó đứng dậy cất bước.



Biết mình bị đưa vào thế đã rồi, có phản ứng hay từ chối cũng không xong, Phương Di đành im lặng ngồi yên, lại tự hỏi vì sao bản thân lại yếu mềm đến vậy? Rõ ràng cô không ghét Lương Bằng làm vậy, chẳng qua vì sợ chìm đắm trong thứ cảm giác quen thuộc thân thương kia, để rồi mất kiềm chế mà thuận theo ý anh. Cái nhìn của Phương Di vẫn mải miết bám trên từng đường nét kia: chiếc gáy với từng sợi tóc ngắn, chiếc cổ ẩn sau vải áo sơ mi, hay đôi vai rộng... tất cả từng chút một đều làm trái tim cô đau nhói từng cơn, cảm giác thương nhớ cứ cồn cào không dứt.



Quả thật, thứ khiến con người ta day dứt khôn nguôi chính là kỷ niệm!



- Nếu mệt quá em cứ tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt ngủ một giấc.


Nói ra mỗi một câu, Dương Thảo lại đánh mạnh vào người Cao Phong một cái, nước mắt cứ rơi liên tục, chân không ngừng bước tới khiến anh phải đi lùi. Cô đánh cho thoả những đớn đau, những chịu đựng, những tổn thương và cả sự bất lực.



Hoàn toàn im lặng, Cao Phong xót xa nhìn Dương Thảo luôn miệng oán trách đồng thời trân mình hứng chịu bao nhiêu cú đánh hết sức lực từ cô.



- Cao Phong... có bao giờ anh thật lòng yêu em?



Câu hỏi thống thiết phát ra từ môi Dương Thảo, khiến Cao Phong lại không kìm được liền nắm lấy hai bàn tay đang đánh kia rồi kéo cô vào trong lòng! Dùng đôi tay rắn chắc ép thân thể run rẩy của cô sát vào trong người mình, hai bàn tay mở rộng áp trên tấm lưng mỏng manh, anh muốn ghìm lại cái âm thanh nức nở đang phát ra từ lồng ngực ấm nóng của cô. Giá như, anh có thể đem người con gái này hoà tan vào trong máu thịt mình, mang hơi thở cô quyện cùng hơi thở anh, đến chết cũng không tách rời! Để cho cô câu trả lời duy nhất: Anh thật sự rất yêu em!



- Là lỗi của anh! Anh sai rồi... Sai rồi! Dương Thảo! Hãy ở lại bên anh!



Nỗi ấm ức vẫn chưa hết nên dù đang bị Cao Phong ôm chặt, Dương Thảo vẫn muốn đánh anh, hai bàn tay áp trước bờ ngực rắn rỏi đó cứ đánh nhè nhẹ. Đến khi nghe câu nói tha thiết ấy, cô mới ngừng lại, tựa cằm lên vai anh mà nấc khẽ.



- Ở bên anh... ngoài đau khổ ra thì em có được gì?



Cao Phong khẽ khàng đẩy nhẹ Dương Thảo ra, từ lúc nào cô đã thôi khóc, gương mặt trở nên mất cảm xúc thế nhưng ánh mắt vẫn bừng lên nỗi đau thương.



- Em từng nói: Trong cuộc đời, chúng ta luôn ghi nhớ người làm mình đau khổ nhất và người làm mình hạnh phúc nhất. Cuộc đời này của em, cả hai người đó đều chỉ là anh, Cao Phong! Có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô cùng, anh đối với em bây giờ cũng giống như vậy...



Cảm giác trái tim mình vừa bị một mũi dao đâm vào, đau đến không tưởng, Cao Phong gần như lặng đi, đôi tay đang đặt bên hông cô cũng nhanh chóng buông xuôi. Đôi mắt hướng vào cô sâu thăm thẳm, bi thương và cả day dứt, dường như có màn nước hiển hiện. Khoảnh khắc đó anh hiểu rằng, ngoài nỗi hận và nỗi đau, anh chẳng mang lại gì cho cô.