Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 63 : Sự thật về Phó Văn Chính là gì?
Ngày đăng: 20:46 19/04/20
Công việc ở xưởng vải chẳng mấy thảnh thơi, vậy mà Cao Phong lại phải dành thời gian đến Đại Thế Giới, rốt cuộc chỉ vì yêu cầu từ mẹ là đến sòng bạc đưa cậu Vận về. Vừa bước chân vào khuôn viên rộng lớn, anh vừa đưa mắt tìm kiếm, may thay đã phát hiện ông Vận đang uống rượu bên quầy bar. Anh nhanh chóng bước đến, ra dấu cho mấy cô gái làng chơi rời đi, rồi đưa tay đỡ lấy cậu. Ông Vận chưa kịp nhìn mặt cháu trai đã cúi người nôn mửa.
Chán chường, Cao Phong yêu cầu Tứ dìu ông Vận đến lùm cây gần đó, cho ói hết ra. Trong lúc chờ hai người nọ quay lại, anh buồn chán đưa mắt quan sát chốn ăn chơi truỵ lạc của giới thượng lưu này, hông tựa hờ vào quầy bar, lát sau liền rút ra điếu thuốc. Còn đang tìm quẹt ga ở trong áo veston thì chợt thấy một cái quẹt ga khác đưa ra trước mặt cùng mồi lửa có sẵn, anh liền đưa mắt nhìn người kia.
Phó Văn Chính nở nụ cười như thể, thế gian này đúng là nhỏ hẹp thật!
- Chào cậu Phong, chẳng ngờ lại gặp cậu ở sòng bạc lớn nhất Đông Dương này.
Chất giọng mỉa mai đặc trưng của tay trung uý khiến Cao Phong vẫn không ưa nổi, liền rút điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, vứt thẳng vào gạt tàn.
Trông cảnh vị công tử này phủi phủi hai tay áo veston ra điều thản nhiên, lại thêm buồn cười cái chuyện điếu thuốc vẫn còn nguyên mà đã nằm trong gạt tàn, Văn Chính nhếch môi một cái, chẳng hề vui vẻ mà là ngược lại.
- Cậu Phong ghét tôi đến mức bỏ luôn điếu thuốc chưa hút?
- Đâu phải, tự dưng tôi mất hứng thôi.
Thú thật, Văn Chính rất muốn đấm vào gương mặt điển trai nhưng ngạo mạn ấy, dù vậy bản thân vẫn còn biết kiềm chế.
- Tôi tưởng cậu ghét bài bạc lắm.
- Tôi đến để đón cậu Vận. - Cao Phong nói, mắt nhìn nơi khác -Còn trung uý Chính sao có thời gian rảnh rỗi mà đến đây vậy?
- Thỉnh thoảng quân nhân cũng phải nghỉ ngơi chứ...
Văn Chính tựa lưng vào quầy, cách Cao Phong một gang tay, châm lửa hút thuốc. Thảnh thơi nhìn cảnh mua vui trước mặt, hắn rút điếu thuốc ra rồi nhả một làn khói lởn vởn vào không trung, lại đề cập đến chủ đề chung của cả hai:
- Dạo này cậu Phong có gặp cô Thảo nữa không?
Nhắc đến Dương Thảo là Cao Phong nhớ đến cảnh lần trước ở biệt thự Vòm Bạc.
- Theo như điều tra, ông Biện và trung uý Chính có mối thâm giao độ chừng hai năm nay. Cứ cách một tháng, họ lại gặp nhau, điểm hẹn thường không cố định tuy nhiên những nơi đó lại chẳng có gì bí mật. Vẻ như họ dùng chiêu thức "bày ra trước mặt" thay vì giấu giếm sau lưng để bị nghi ngờ. Về việc trung uý Chính có phải hậu thuẫn phía sau ông Biện hay không, chúng tôi vẫn chưa thể tìm ra. Tuy nhiên, có một thông tin mật rằng: Đô trưởng nghi ngờ có một đường dây vận chuyển bạch phiến liên quan đến một sĩ quan.
Đó là những gì Cao Phong nghe được lần lượt qua năm vệ sĩ trong Ngũ vệ. Tuy vẫn còn vài điều chưa rõ ràng nhưng chí ít anh cũng biết ra Phó Văn Chính không đơn giản như đã tưởng. Thứ đáng sợ nhất chính là, không biết được kẻ đứng trước mặt mình nguy hiểm đến dường nào!
- Thưa, vệ sĩ ở dưới Bình Dương vừa báo: Ngày kia, ông Nhuận và cậu Đình dự định sẽ đi Đồng Nai gặp bà Hạnh.
Cao Phong nghe xong lại bắt đầu suy tính, bản thân biết mẹ mình đã cho vệ sĩ giám sát Cao Đình, vì vậy có tin tức gì bà sẽ phát hiện ra ngay. Anh không thể đứng ra giúp đỡ hai người họ, nhưng nếu để yên như vậy thì ông Nhuận khó mà đến gặp bà Hạnh cũng như những họ hàng khác. Điều anh cần làm chính là dùng một người đi thay mình đến Bình Dương báo tin, đó phải là người mà Cao Đình tin tưởng đồng thời đủ khả năng đánh lạc hướng bà Hoàng.
- Mau đi gọi Lương Bằng đến đây.
Cuối cùng Cao Phong cũng tìm được người thích hợp. Tứ vâng lệnh liền rời đi, bốn vệ sĩ còn lại cũng ra theo. Tầm chừng nửa tiếng sau, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Lương Bằng nhanh chóng đi vào. Bấy giờ Cao Phong mới quay lại, quan sát anh chàng tài xế từ trên xuống dưới. Sau khi điều Lương Bằng xuống xưởng vải, Cao Phong cũng ít gặp anh, bây giờ trông có vẻ đen sạm hơn trước.
- Cậu gọi tôi có gì cần căn dặn?
Chất giọng Lương Bằng mang chút hời hợt, Cao Phong biết anh vẫn còn trách mình về chuyện đã làm với Cao Đình, liền chậm rãi hỏi:
- Bằng, anh có muốn đi thăm cậu Đình không?
Lương Bằng nhìn cậu Hai, gương mặt biểu lộ sự chưa hiểu lắm về câu hỏi đó.
- Tôi muốn anh đi Bình Dương gặp Cao Đình! - Tia nhìn của Cao Phong sắc bén hơn - Nhưng không phải để thăm hỏi mà là làm một việc quan trọng!
- Đó là gì?
- Giúp đỡ Cao Đình!
Lương Bằng trong thoáng chốc chợt im lặng, ánh mắt nửa khó hiểu nửa nghi hoặc đang hướng vào cậu chủ trẻ...