Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 66 : Nữ phụ bị cưỡng bức

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Cao Phong về đến biệt thự Vòm Bạc, vừa bước vào trong đã thấy Mai Cẩm Tú đi qua đi lại với dáng vẻ sốt ruột, liền hắng giọng như thông báo sự hiện diện của mình. Bấy giờ Cẩm Tú mới vội vội vàng vàng bước đến chỗ anh, hỏi kế hoạch phục kích ông Biện có thành công không và Cao Đình đã an toàn chưa?



- Nếu kế hoạch thất bại thì tôi có thể ung dung trở về à?



Nghe Cao Phong đáp điềm nhiên như vậy, lòng Cẩm Tú trở nên nhẹ nhõm, tiếp theo lại đảo mắt với vẻ lưỡng lự. Dĩ nhiên Cao Phong dễ dàng nhận ra biểu hiện khác lạ từ cô, dường như là đang khó xử về một điều nào đấy. Anh liền cất tiếng hỏi, lát sau thấy Cẩm Tú ngước nhìn và bảo rằng:



- Chiều hôm qua, cô Thảo đến đây tìm cậu.



- Dương Thảo tìm tôi có chuyện gì?



- Cô Thảo vừa từ chỗ cậu Đình về và đã biết em mang thai với cậu ấy, thế nên cô ấy muốn gặp cậu cốt để hỏi rõ mọi chuyện...



Cao Phong tinh ý nhận ra điều mà Cẩm Tú muốn nói, liền nhanh chóng hỏi lại:



- Em đã kể cho Dương Thảo nghe về kế hoạch của tôi?



Cẩm Tú không đáp chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt mang chút áy náy bởi bản thân đã tuỳ tiện làm như vậy mà chưa có sự chấp thuận từ Cao Phong.



Im lặng không lâu thì Cao Phong thở ra nhè nhẹ, đúng là anh muốn đích thân mình nói rõ sự thật cho Dương Thảo biết, tuy nhiên bây giờ tình thế đã rồi thì anh cũng không thể trách Cẩm Tú được.



- Bây giờ cô ấy có ở đây không?



- Sau khi nói chuyện xong, cô Thảo đã trở về nhà vì bảo rằng sáng nay đã hẹn gặp trung uý Chính, sau đó mới quay lại đây.
- Em cứ mắng đi, chẳng có ai đến cứu đâu! Những gì Phó Văn Chính này không có thì đừng hòng kẻ khác chiếm được! Đặc biệt là Cao Phong!



Nghe giọng cười khàn đục khoái cảm ấy, Dương Thảo càng thêm sợ hãi, hai cánh tay dù đang bị đè đến đau nhưng vẫn tiếp tục giãy giụa. Do phản kháng quá mạnh nên một chiếc cúc nơi cổ áo bị bung, cô giật mình trước việc hai mảnh vải tách ra và cảnh Văn Chính nhìn hau háu vào chiếc cổ mình. Vẻ như chính cô đã khiến hắn thêm kích thích, mong muốn cưỡng đoạt càng tăng cao.



Hoang mang khi thấy Văn Chính đang từ từ kề mặt xuống cổ mình, Dương Thảo ngoẹo đầu nhìn quanh bàn cốt để tìm vật gì đó trợ giúp. May thay, cô phát hiện con dao gọt trái cây đang nằm chơ vơ bên mép bàn, không chần chừ liền đưa tay chụp lấy. Nhanh như cắt, gã trung uý liền khựng lại bởi cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của mũi dao kề ngay cổ mình. Một cách thận trọng, hắn buông tay ra rồi chậm rãi đứng lên, cùng lúc đó Dương Thảo cũng bật dậy và hướng mũi dao về phía hắn bằng dáng vẻ quyết liệt lẫn phẫn nộ.



- Nếu còn dám bước đến gần thì tôi sẽ giết ngài!



Trước phản ứng dữ dội ấy, Văn Chính thoáng im lặng, bản thân đã làm đến nước này thì không thể chịu thua. Hắn cần đoạt lấy con dao sắc bén đó từ trong tay cô nhưng nếu bất cẩn thì hoặc là hắn hoặc là cô sẽ có thể chết! Nghĩ gì đấy, hắn rút trong bao da ra khẩu súng lục và đặt nhẹ xuống bàn, cười khỉnh:



- Giết tôi? Được, nếu em không đủ can đảm dùng dao đâm thì dùng súng bắn đi! Chỉ cần bóp cò là em sẽ giết tôi ở cự ly này! Rất dễ!



Dương Thảo nhận ra bàn tay cầm dao đang run rẩy, tưởng tượng phải đâm thứ kim loại ấy vào người khác cũng đủ làm cô rùng mình. Khẽ đưa mắt nhìn xuống khẩu súng nằm trên bàn, sau một lúc đắn đo cuối cùng cô cũng buông dao, chụp lấy súng. Nhưng cô không ngờ rằng, hành động này đã khiến Văn Chính đắc ý, vì khẩu súng ấy không có đạn. Bấy giờ, hắn mới ung dung tiến về phía cô.



Dương Thảo ngạc nhiên khi Văn Chính chẳng hề tỏ ra e dè gì khi đứng trước họng súng, cho dù cô chưa từng bắn súng thế nhưng chỉ cần bóp cò thì thể nào hắn cũng bị thương khi đứng ở vị trí gần như vậy. Suy nghĩ lập tức biến mất khi cô thấy hắn kề ngực vào ngay mũi súng, ánh mắt hết sức điềm nhiên đầy khiêu khích:



- Em bắn đi, ở vị trí này thì không trật được đâu!



Dương Thảo hết nhìn Văn Chính rồi nhìn xuống khẩu súng, bắt đầu hiểu ra vấn đề nên cô liền bóp cò. Quả đúng như suy đoán, súng không có đạn! Cô mím môi bởi biết mình đã bị lừa, và hắn không để cô có cơ hội khác là đã lập tức cầm lấy tay cô. Hai bên giằng co quyết liệt, đến nỗi làm cây súng đập mạnh vào cửa sổ.



Âm thanh vỡ kính vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của của Cao Phong và toán cảnh sát. Cách đây vài phút, anh cùng Ngũ vệ đã đến đây, nhưng lại bị cấp dưới của Văn Chính chặn lại. Dù có kiên quyết thế nào họ cũng không tránh đường, khiến anh nghĩ lý nào phải dùng vũ lực. Thế nhưng ý nghĩ đó còn chưa thành thì đột ngột vang lên tiếng "xoảng" ở trên lầu, những mảnh vỡ rơi xuống đất. Biết Dương Thảo đã xảy ra chuyện, Cao Phong không nhân nhượng nữa liền yêu cầu Ngũ vệ chống lại toán cảnh sát, một mình chạy vào bên trong.