Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 75 : Kẻ đến với thế giới này trong cô độc thì lúc chết cũng sẽ cô độc...

Ngày đăng: 20:47 19/04/20


Đúng lúc từ bên dưới nhà vang lên âm thanh ồn ào, bà Hoàng tự khắc đoán là Cao Đình, ông Nhuận và những người họ hàng còn lại của nhà họ Cao đã đến. Dù biết rõ cuộc đối mặt ngày hôm nay mình đã thua thế nhưng bà vẫn phải đường hoàng bước xuống đó, chấp nhận kết cục định sẵn này. Sau cùng bà Hoàng đã không ôm lấy Cao Phong mà mau chóng đi ngang qua, nhưng rồi lúc đặt chân đến ngưỡng cửa thì bà chậm rãi quay lại, nói một câu:



- Dù có thế nào đi nữa, con vẫn luôn là con trai của mẹ!



Mong mỏi của bà Hoàng vào thời khắc đó chính là Cao Phong đừng xoay lưng lại nhìn mẹ và thời may khi anh vẫn đứng yên, không một chút phản ứng. Nguyên do là bởi bà muốn nhìn lần cuối bóng dáng của con trai, thân hình cao lớn đó, tấm lưng áo veston rộng đứng ngược chiều sáng hắt vào từ cửa sổ, từng sợi tóc ngắn sau ót run se sẽ, bờ vai lúc nào cũng căng lên như thể luôn gồng gánh mọi thứ... Những hình ảnh đó sẽ khắc sâu trong tâm trí người mẹ ấy, kể từ bây giờ cho đến hết phần đời còn lại. Đứa trẻ ngày nào vẫn luôn mong chờ mẹ giờ đây đã hoàn toàn khôn lớn, trở thành người đàn ông mạnh mẽ và đủ sức bảo vệ người quan trọng nhất! Có lẽ đối với bà bây giờ, chỉ cần điều ấy là đủ rồi!



Bên tai lắng nghe rất rõ tiếng bước chân của mẹ từ từ xa dần, bấy giờ Cao Phong mới đưa mắt nhìn bức ảnh người phụ nữ cao sang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là cậu bé trạc mười tuổi với nụ cười tươi tắn, bàn tay nhỏ bé ấy nằm gọn trong lòng bàn tay của bà. Ánh nắng nhàn nhạt từ bên ngoài chiếu rọi nhẹ nhàng lên từng đường nét trên bức ảnh treo tường, làm cho khoảnh khắc hạnh phúc khi đó sống lại thật rực rỡ. Anh khẽ mỉm cười, giọt lệ đọng dưới cằm rơi xuống vỡ tan...



Ông Vận và người nhà họ Đào còn trong tình huống căng thẳng thì thấy bà Hoàng bước xuống, chẳng nói chẳng rằng đi đến giữa đại sảnh và nhìn những người đang đứng ngay trước mặt. Cao Đình, Dương Thảo, Mai Cẩm Tú, Lương Bằng, ông Nhuận, bà Hạnh với mấy chục người họ hàng bên gia đình chồng. Tiếp theo đến người cuối cùng và cũng gây bất ngờ nhất chính là ông Lim ngồi trên xe lăn trong dáng vẻ hoàn toàn bình thường, có nghĩa ông đã lấy lại được ý thức. Ngay lúc này ông đang hướng đôi mắt hết sức quả quyết về phía vợ.



Quan sát bà Hoàng không có chút biến sắc trước việc chồng đã bình phục, Dương Thảo ngầm thán phục người phụ nữ này, lại nghĩ hẳn trong lòng bà cũng phải mang chút ngạc nhiên. Ngay cả cô cũng rất kinh ngạc khi lúc ấy nghe Cẩm Tú ở bên ngoài cửa phòng báo tin ông Lim đã tỉnh lại! Bây giờ điều cô khó hiểu đó là vì sao không thấy Cao Phong? Đáng lý anh phải có mặt ở đây từ sớm rồi mới phải. Cô liền nhớ lại khi nãy bà Hoàng từ trên lầu bước xuống, nên đoán rằng có thể anh đang ở trên đấy và hai mẹ con vừa có cuộc gặp mặt riêng. Nghĩ, chuyện của nhà họ Cao cũng không cần đến lượt mình giải quyết, cô chậm rãi rời chỗ.



Việc Dương Thảo ra khỏi đại sảnh và đi lên lầu không khiến bà Hoàng bận tâm, bây giờ chỉ đang nhìn ông Lim, mỉm cười mà rằng:



- Thế ra đám vệ sĩ tôi phái đến đã trở thành lũ vô tích sự khi không hề báo một tin tức gì về việc hồi phục của ông.



Im lặng chốc lát sau đó ông Lim cất giọng, một thời gian dài không nói chuyện khiến cho âm thanh nơi cổ họng trở nên trầm đục khó nghe:



- Tất cả là nhờ Mai Cẩm Tú...




Nói xong, Cao Phong đã bắt gặp chiếc điện thoại bàn cũ kỹ nằm trên chồng báo, liền dùng hết sức lực lao đến đó, chụp lấy ống nghe và run rẩy quay số gọi. Anh ngồi bệt dưới đất, dùng bả vai kẹp chặt điện thoại, một lúc sau bên tai nghe giọng của bà Hoàng cất lên.



"Mẹ... có từng yêu thương con không...?"



"Đêm hôm khuya khoắc, con còn gọi điện làm gì?"



"Nếu bây giờ con chết... mẹ có vì con mà khóc?"



"Mẹ không có thì giờ để nghe những lời không đâu đó, con mau về nhà đi!"



Nghe âm thanh cúp điện thoại, Cao Phong bất giác cười cười, tay buông lơi ống nghe. Đứng dậy với dáng vẻ thất thần, anh lê đôi chân nặng trịch rời khỏi sạp báo, bước đi vô định trong đêm tối không ánh đèn. Người cuối cùng anh muốn gặp nhất trước khi chết cũng chối bỏ anh rồi. Trên nền đất đọng lại những giọt máu đỏ như cánh hoa đào rơi lả tả.



Đến khi không còn sức lực nữa thì Cao Phong ngã vào một bức tường, tiếp theo từ từ ngồi xuống đất, hơi thở nặng nề phả vào gió đêm. Ngửa mặt ngước nhìn trời tối mịt mùng chẳng có lấy một vì sao, chỉ có những hạt bụi đêm bay xoà khoả lấp đôi mắt ngấn nước đó.



Kẻ đến với thế giới này trong cô độc thì đến lúc chết cũng sẽ cô độc..."



Cao Phong trong "Yêu em tựa hơi thở" bản gốc, vào giây phút cuối cùng ấy thật đáng thương, đơn độc tận cùng. Và Dương Thảo không muốn Cao Phong của bây giờ cũng mang tâm trạng tang thương đó. Cô muốn cùng anh trải qua thời khắc khó khăn này, bởi chính bản thân cũng là đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi.