Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Chương 78 : Nhưng chỉ một chút thôi để em được tiếp tục sống trong trái tim anh

Ngày đăng: 20:47 19/04/20


Với nỗi hận đang mang, Văn Chính rất muốn đánh chết Cao Phong ngay tại chỗ, tuy nhiên tâm địa độc ác đó còn muốn kéo dài việc hành hạ anh nên lại nghĩ ra một trò chơi mới. Vẫn hướng mũi súng vào đối phương, hắn đi lùi ra sau đến bên chỗ Dương Thảo đang bị trói, nhanh chóng mở dây thừng ra rồi kéo cô đi ra giữa mảnh đất trống, cũng ở vị trí trước mặt Cao Phong nhưng cách chục bước chân.



Đoán ra ngay gã trung uý sắp làm chuyện xấu xa nào đó, dẫu trong lòng vô cùng sốt ruột nhưng Cao Phong vẫn phải đứng yên tại chỗ và chăm chú quan sát, bản thân chỉ sợ rằng hắn làm hại đến Dương Thảo. Nếu chuyện tồi tệ ấy xảy ra thì anh phải làm gì đây? Cây súng nằm cách chỗ anh đang đứng một đoạn... Suy nghĩ ngổn ngang trong đầu biến mất khi anh nghe Văn Chính cười khỉnh, lúc này hắn vừa cầm súng vừa quàng tay qua hông Dương Thảo hòng kìm giữ lại. Còn cô thì liên tục vùng vẫy để thoát ra, tay vẫn bị trói để ở trước ngực.



- Ngươi lại muốn làm gì cô ấy? - Cao Phong nóng lòng.



- Tôi sẽ không làm gì Dương Thảo đâu nên cậu yên tâm, chỉ là tôi muốn để cô ấy nhìn cho rõ cái cảnh thú vị tiếp theo này...



Nhìn cái nụ cười độc địa của Văn Chính, nỗi sợ hãi trong lòng Dương Thảo càng thêm tăng cao, linh cảm mách bảo rằng hắn sẽ lại làm điều kinh khủng nào đó với Cao Phong. Phải làm sao đây? Nếu cô có thể thoát khỏi tay hắn thì may ra tình thế bất lợi này còn xoay chuyển được, khi nào cô còn ở trong sự kìm giữ của hắn thì anh sẽ tiếp tục bị uy hiếp. Tức thì, Dương Thảo hướng mắt về phía Cao Phong, may mắn thay anh cũng đang nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc đó như thể truyền đến nhau một tín hiệu ngầm, chẳng cần nhiều lời mà họ đã nắm bắt được ý định từ đối phương nên liền khẽ gật đầu.



Ngay lập tức, Dương Thảo giơ chân lên đạp mạnh gót giày nhọn hoắt xuống mũi giày boot của Văn Chính khiến hắn vừa giật mình vừa đau, liền cúi người xuống theo phản xạ. Trong tích tắc, Cao Phong chạy về phía khẩu súng lục nằm ở phía xa. Còn Dương Thảo, nhân lúc hắn thả lỏng cánh tay thì vùng thoát ra, bỏ chạy. Thế nhưng khi cô vừa chạy ra đến khoảng giữa hai người đàn ông là Cao Phong lẫn Văn Chính đều cùng lúc giơ súng về phía đối phương. Khung cảnh khi đó có thể miêu tả rằng, Dương Thảo đang đứng ở giữa hai họng súng!



- Mau đứng lại!



Dương Thảo giật mình bởi nghe tiếng Văn Chính thét lớn, phản ứng tiếp theo là dừng bước và đứng yên. Trước mặt cô là họng súng của Cao Phong, còn sau lưng là họng súng của gã trung uý họ Phó. Tình huống khó lường này nằm ngoài dự tính khiến Cao Phong lâm vào cảnh khó xử, vốn dĩ định lấy súng để bắn gã trung uý, nay lại vướng ngay Dương Thảo làm kế hoạch đổ vỡ rồi. Về phần Văn Chính, bản thân vô cùng đắc ý khi thấy hai người nọ bị "gậy ông đập lưng ông".



- Cao Phong! Nếu muốn giết tôi thì cậu phải bắn qua người Dương Thảo, tôi nhất định sẽ đứng yên tại chỗ chờ! Mau bắn đi!


Dương Thảo cố ngăn giọt lệ chực rơi khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời đó, tưởng chừng như chứa đựng cả biển trời yêu thương, lòng không ngăn được mà cười khẽ một tiếng. Cô gật đầu, chỉ cần nghe câu nói ấy thôi đã đủ rồi!



Đợi cơn xúc động qua đi, Dương Thảo lạnh lùng khi hỏi gã trung uý:



- Phó Văn Chính, có phải ngài muốn chúng ta ở bên nhau mãi mãi?



- Dương Thảo, em lại giở trò gì...



- Được! Vậy thì bây giờ ngài hãy cùng tôi đi xuống địa ngục!



Dứt lời, Dương Thảo mím môi đồng thời dùng tất cả sức lực đẩy lùi Văn Chính ra phía sau, nhắm chừng khoảng cách chỗ họ đứng đến mép vực chỉ tầm mười bước chân đổ lại, vì vậy cô đã đẩy hắn thật nhanh và thật mạnh để không bị ngừng lại giữa chừng. Về phần Văn Chính, do quá bất ngờ cộng thêm việc bị đẩy đột ngột nên chẳng kịp phản ứng, đôi chân cứ thế bước lùi mà không sao ghìm lại được. Đến khi xoay lưng qua nhìn thì hắn mới phát hiện mép vực đã ở ngay phía sau! Trong tích tắc hắn hiểu ngay rằng Dương Thảo muốn giết mình, để rồi lòng căm phẫn với ý nghĩ: Nếu có chết thì hắn cũng phải mang cô theo cùng!



Cao Phong, sau một lúc ngỡ ngàng liền chuyển qua sửng sốt vì đã hiểu ra sự việc, lập tức chạy đến đồng thời giơ tay về phía trước, miệng gọi tên Dương Thảo!



Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là sẽ rơi xuống vực, bấy giờ Dương Thảo mau chóng nhìn trở lại Cao Phong đang hối hả chạy lại, mỉm cười nói khẽ:



- Cuối cùng, em cũng cứu được anh rồi...