Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)
Chương 81 : Gió đông
Ngày đăng: 20:47 19/04/20
Được Cẩm Tú dìu đỡ, Dương Thảo đi qua dãy hành lang bệnh viện vắng vẻ nửa sáng nửa tối, thời này điện rất khan hiếm vì vậy qua khỏi giờ giới nghiêm là hầu như phải tắt hết đèn kể cả ở trong bệnh viện, chỉ riêng vài khu vực đặc biệt là được phép mở đèn nhưng ánh sáng cũng mờ lắm. Chốc chốc có vài nữ y tá bước ngược trở xuống, đi qua những dãy ghế chờ thấy có thân nhân còn nằm thì nhắc nhở ra về. Cao Phong nằm ở khu bệnh khác, Dương Thảo phải đi qua một khoảng sân rộng ngập tràn bóng tối, hai bên cây cối um tùm, nghe gió đêm thổi vù vù bên tai bỗng chốc thấy rùng mình, chỉ mong mau mau đến chỗ hành lang có ánh đèn phía xa.
Phòng bệnh của Cao Phong nằm ở khu đặc biệt, lúc đến nơi Dương Thảo đã bắt gặp Nhất và Tam đang đứng canh trước cửa phòng với dáng vẻ không được tốt cho lắm, quần áo khá xộc xệch, trên mặt lại có vài vết thương, đoán hẳn là do cuộc hỗn chiến chiều nay. Nhác thấy Dương Thảo xuất hiện, bên cạnh còn có Cẩm Tú, hai người vệ sĩ không khỏi ngạc nhiên.
- Cô Thảo đã khoẻ chưa mà lại đến đây? - Nhất hỏi han.
- Tôi không sao, vì chưa rõ tình hình Cao Phong thế nào nên tôi mới đến đây.
- Cậu Phong vừa được mổ xong, viên đạn đã lấy ra rồi, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ nói phải chờ qua hết đêm nay mới biết được...
Nghe Tam nói xong, Dương Thảo toan bước vào phòng thì nhớ ra một việc:
- Thật không ngờ các anh lại tìm được chúng tôi ở trong khu rừng đó.
- Trong lúc giao chiến với đám quân nhân, chúng tôi ai nấy đều bị thương, thời may có đại uý Tuần đến kịp lúc giải cứu. Sau đó không thấy cậu Phong trở lại nên chúng tôi đoán là cậu và cô Thảo vẫn còn ở trong rừng vì vậy phải quay lại tìm. - Nhất bắt đầu kể - Lúc đến nơi thì trời nhá nhem tối, vì không rõ hai người đang ở đâu nên việc tìm kiếm cũng vất vả. Sau đó chúng tôi trông thấy một đốm sáng, lúc đi đến thì mới thấy hai người đang bất tỉnh, sau đó liền chạy về Sài Gòn.
Đốm sáng? Rốt cuộc đó là gì nhỉ? Dương Thảo cảm giác kỳ lạ, dẫu sao cũng nhờ nó mà cô và Cao Phong mới may mắn được tìm thấy.
Dương Thảo bước vào phòng bệnh, nhìn lên giường thấy Cao Phong đang nằm, chỗ trúng đạn dưới xương quai xanh đã được băng bó kỹ lưỡng. Nhanh chóng đi lại bên giường, cô quan sát khắp người anh, bàn tay giơ lên chạm khẽ vào khuôn mặt nhợt nhạt và cảm nhận hơi ấm nhẹ nhàng truyền dẫn đến những đầu ngón tay. Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, tin rằng sự thật là anh vẫn còn sống! Cơn ác mộng vừa rồi thật là đáng sợ...
Dương Thảo ngồi xuống ghế, chống hai khuỷu tay lên chiếc nệm trắng, nhìn Cao Phong chăm chú. Tiếp theo, nỗi sốt ruột trong lòng vẫn chưa vơi bớt được nên cô liền cầm lấy tay anh áp lên gò má mình, nhắm mắt chờ đợi thời gian đang trôi đi thật chậm rãi.
- Không phải trách cứ thế thì chỉ là do em hết thương anh và muốn bỏ đi.
Chậm rãi ngước mặt lên nhìn, nước mắt chẳng hiểu tự lúc nào đã chảy ra rồi, Cẩm Tú cố ngăn âm thanh thổn thức mà đáp rằng:
- Em thương cậu hơn bất kỳ ai khác trên đời này! Vì cậu, em sẵn sàng chấp nhận hi sinh mà không mảy may do dự... Nhưng liệu tình yêu này có thể kết thúc có hậu? Ông Cao trước đây lẫn bây giờ đều không hề chấp nhận em, và vì yếu đuối nhu nhược mà em đánh mất con, có lỗi với cậu.
- Lúc đầu, do cha không hiểu tình cảm của chúng ta nên mới phản đối, về sau nhờ có em bảo vệ nên ông ấy mới có thể an toàn trở về nhà họ Cao, xét về tình về lý ông ấy không thể phủ nhận em. Còn đứa con, cứ xem như không có duyên nợ, rồI chúng ta sẽ lại có đứa con khác.
- Không đâu, bác sĩ bảo em sẽ rất khó có con nữa.
- Khó có con chứ không phải là sẽ không có, mà cho dù đúng như thế thì cũng chẳng quan trọng, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau đã là mãn nguyện rồi.
Cẩm Tú dường như vẫn chưa hoàn toàn bị dao động trước lời thuyết phục từ Cao Đình, đôi mắt ngấn lệ long lanh phản phất nỗi đau âm thầm, môi mấp máy cứ muốn nói nhưng lại chẳng thể nói được gì. Trông thế, Cao Đình liền vòng tay ôm lấy cô, muốn dùng thứ tình cảm sâu đậm này mà níu giữ một trái tim mong manh.
- Nếu em thật sự muốn đi thì anh tuyệt đối không ngăn cản, nhưng em hãy hỏi rõ lòng mình xem, có thật là em không muốn gặp lại anh nữa? Một người con gái bất chấp nguy hiểm bị theo dõi, dám từ Sài Gòn lên Bình Dương chỉ bởi lo lắng cho anh, lại còn chấp nhận dùng trinh tiết để chứng minh tấm chân tình dành cho anh, thì liệu cô ấy sẽ dễ dàng buông bỏ anh sao? Dũng cảm đến thế thì vì sao em không dũng cảm cùng anh đi đến tận cùng...?
Lắng nghe từng lời Cao Đình thủ thỉ bên tai, Cẩm Tú nấc lên nghẹn ngào, đôi mắt mọng nước bị gió sớm thổi cho lay động, từng giọt rơi xuống thấm đẫm bờ vai áo anh. Bản thân hiểu rõ hơn bất kỳ ai, trên đời này chân tình khó tìm, và Cao Đình chính là chân tình kiếp này của Mai Cẩm Tú. Hai cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy người anh thật chặt, cô không muốn từ bỏ lương duyên này để phần đời còn lại phải sống trong nuối tiếc muộn màng...
Còi tàu hỏa rít lên vào buổi sớm mai trong cái gió đông se lạnh, ở giữa sân ga vắng vẻ có hai con người sau bao thăng trầm, một lần nữa lại trở về bên nhau.