Đế Nghiệp Vô Thường
Chương 18 : Lãnh cung ám hương (thượng)
Ngày đăng: 10:26 18/04/20
Vắng vẻ hành cung cũ,
Hoa cung tẻ sắc hồng. (1)
Cả trời đông giá rét chỉ có một mầu trắng thuần, cây cối ám bụi, không thấy được một tia sắc thái diễm lệ, nếu thật muốn xem được vài phần đẹp đẽ, thì chỉ có màu son đi ra từ lãnh cung, đó chính là máu của những người thiếu nữ không chịu được tịch mịch cùng khổ sở.
Phàm là bị biếm lãnh cung, chưa từng thấy người ở trong đi ra, kẻ ở bên trong cũng chỉ là cựu nhân không có thân phận, không được sủng ái, hoặc là tội nhân, mà những thái giám cung nữ muốn ngoi lên cũng chẳng muốn hầu hạ “chủ tử” không quyền không thế này.
Nếu tần phi trong lãnh cung có chút thân phận còn may, nếu không, chẳng những phải tự lực cánh sinh, còn thường xuyên bị thái giám cung nhân đánh, không chóng thì chầy, người bên trong cũng sẽ có chuyện xảy ra, năm người thì ba người cắt cổ tay, treo cổ, máu đỏ chảy ra trở thành màu sắc duy nhất trong lãnh cung u ám.
Đôi giày dẫm lên tuyết tạo nên tiếng “bộp bộp”, một tiểu thái giám diện mục thanh tú xoa xoa hai tay nhỏ bé bị đông lạnh đến đỏ bừng, hé miệng mắng : “Con bà nó tên củ cải trắng kia, ném ai không ném, dám ném ta vào lãnh cung, còn nói cái gì tuyệt đối là công việc béo bở ! Béo bở cái đầu nhà ngươi ! Đám khốn kiếp, chờ lão tử ta trở thành người tâm phúc bên người Hoàng thượng, nhất định trở về báo thù.”
Miệng oán giận, Tiểu Xuân Tử nhìn mặt đất đầy tuyết bẩn lại mắng một chút, cũng chính là lãnh cung nên tuyết đầy ra không ai quét ! Đi đến một đại viện, Tiểu Xuân Tử nhìn tường cao cao, viện đại đại lại cảm khác, lãnh cung này so với nhà mình còn lớn hơn mấy chục lần nha ! Xem ra Hoàng thượng cũng là một kẻ sĩ diện, cho dù là một bà vợ muốn vất đi cũng phải an trí một căn phòng lớn !
Tiểu Xuân Tử đang muốn ưỡn ngực uy phong đi vào một phen, để về sau có nhiều ưu đãi, liền gặp phải hai gã đại hán lạnh lùng như cục nước đá canh giữ ngoài cửa, ánh mắt kia làm người ta phát sợ, Tiểu Xuân Tử lập tức thở hắt ra, thầm nghĩ trong lãnh cung còn có người trông coi.
Nịnh nọt cười cười với hai thủ vệ, Tiểu Xuân Tử cúi mình bước nhanh vào phía trong, một cỗ hương khí nồng đậm xông vào mũi : “Thơm quá !” Nhìn nhìn về bốn phía, không có hoa, càng tới gần căn phòng hương khí kia lại càng đặc hơn, Tiểu Xuân Tử trong lòng bỗng nhảy dựng một chút, lãnh cung này không giống những nơi khác !
“Ha ?” Cười nhẹ một tiếng, Nguyên Uyên không có tiếp tục truy cứu, không biết bên cạnh nam nhân làm cái gì, khi thì phát ra vài tiếng tán thưởng : “Vương gia nước da so với hậu cung ba nghìn của Trẫm không hề thua kém, xem ra Trẫm cũng thật tốt, dùng dược tốt nhất cho Vương gia, không chỉ có cam đoan trên người Vương gia không để lại một tia vết thương, còn có thể lưu lại hương khí mị nhân, ha ha….”
Hương khí ! Đường là nam tử hán lại hương khí đầy người, có là ai cũng không thích được. Tiểu Xuân Tử quỳ trên mặt đất nghĩ thầm, Nguyên Bạch Lệ có thể ra tiếng phản bác hay không, nhưng không nghe thấy thanh âm gì của nam nhân, chỉ có sự tĩnh lặng đáng sợ.
Cho đến khi, một tiếng rên rỉ mềm yếu vang lên….
Nơi này của Vương gia thật mẫn cảm ! Ha ha ha…” Tiếng cười lỗ mãng vang lên trong phòng, Nguyên Uyên từ trong màn liêm đi ra, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Xuân Tử đang quỳ trên mặt đất, “Phải hầu hạ thật tốt…. Vương gia của Trẫm.”
(1) Nguyên văn là :
Liêu lạc cố hành cung
Cung hoa tịch mịch hồng
Trích trong bài thơ Hành cung của Nguyên Chẩn.