Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 30 : Nam phi

Ngày đăng: 10:26 18/04/20


Ha….. Đau quá…..



Nam tử nằm trên giường giật giật ngón tay, hàng mi dài nhỏ đen như cánh bướm khẽ run rẩy, Nguyên Bạch Lệ mở mắt, nhưng mắt phải lại không thế nào mở ra được.



Thử lấy tay chạm vào má phải, chạm đến băng gạc thật dày, cùng với đau đớn nhỏ, đúng rồi, hắn là bị Long Điệp chém phải. Như vậy hiện tại, hắn là đang ở đâu đây ?



Dùng mắt trái còn có thể thấy được mọi vật quét qua chung quanh, không phải địa lao, cũng không phải tiểu viện lúc trước.



“Vương phi đã tỉnh, nhanh đi báo cho Vương Gia.” Một nữ tử áo xanh ngồi bên cạnh gặp người trên giường có động tĩnh liền chạy ra ngoài gọi, chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân chạy ra ngoài.



Vương phi ? Đây là cái gì ? Nguyên Bạch Lệ thử đứng lên, một bàn tay nhỏ trắng nõn đè hắn xuống, ngẩng âầu nhìn, là một nữ tử cười đến ngọt ngào.



“Vương phi có thương tích trong người, vẫn là không cần đứng lên, chủ nhân của nô tì sẽ sớm đến đây.” Nàng ta lại nhìn chằm chằm Nguyên Bạch Lệ một lúc, thở dài, “Tuy rằng bị thương trên mặt, nhưng vẫn cứ ưa nhìn như vậy, bất quá không biết là ai có thể ngoan tuyệt quyết tâm phá nát mặt của người, thật sự là một tên không biết thương hoa tiếc ngọc.



Lời nói của nữ tử, Nguyên Bạch Lệ không hiểu, hắn trầm giọng nói : “Cái gì Vương phi ?”



“Ai nha ! Vương phi chẳng lẽ mất trí nhớ ? Ha ha !” Nữ tử phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, “Vương phi chính là người mà, ngài là phi tử mà Hoàng thượng ban thưởng cho chủ nhân của nô tì ! Người ở nửa đường gặp phải thổ phỉ bị thương té xỉu, may mà chủ nhân của ta kịp đưa người về cứu chữa.”




Chậm rãi trở về bên giường, Trương Tứ Phong cười nói : “Nhớ rõ bốn năm trước vì ngươi một nụ hôn, ta có thể cho mượn quân đội tinh nhuệ nhất, ba năm trước đây ta nói rồi ngươi còn nhớ rõ không ?”



“Hừ ! Chẳng lẽ ta nói một câu, ngươi có thể giúp ta vãn hồi thế cục sao ?” Nguyên Bạch Lệ châm chọc nhìn vào mắt Trương Tứ Phong.



“Sẽ không.” Trương Tứ Phong cười đáp.



“A !” Nguyên Bạch Lệ trào phúng cười cười, cười chính mình, cười mình vì sao phải thay Nguyên Uyên đỡ một kiếm, cười bản thân tự làm tự chịu, nhưng cuối cùng, như thế nào cũng không có biện pháp cười nổi.



Mờ ám vuốt ve vạt áo khẽ mở rộng của nam nhân, mi nhãn Trương Tứ Phong ánh nụ cười, nói : “Ngươi một khi đã trở nên cường đại rồi, ta là thế nào cũng không nắm được ngươi, hiện tại không phải là tốt lắm sao ? Ngoan ngoãn làm Vương phi được sủng ái nhất của ta, hầu hạ dưới thân ta, hưởng thụ âu yếm của ta, khát cầu ôn nhu của ta….”



“A…. si nhân nói mộng !” Một chưởng chụp lấy bàn tay của nam tử đặt trên ngực mình, Nguyên Bạch Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, “Hoặc là giết ta, hoặc là để cho ta đi !”



“Bị Nguyên Uyên đùa bỡn rồi vứt bỏ, làm cho ngươi thống khổ như vậy sao ?” Trương Tứ Phong cười nắm chặt tay nam nhân, “Ngươi trên người còn có lãnh hương mà hắn cho người khắc in lại….”



“Ta sẽ không giết ngươi, cũng sẽ không cho ngươi đi, càng muốn cho ngươi hiểu được, ngươi là Vương phi của Trương Tứ Phong ta, hiểu không ?” Nhanh nhẹn cười, Trương Tứ Phong rời khỏi tầm mắt của Nguyên Bạch Lệ, chỉ nghe thấy hắn hít một tiếng, “Người đến, bảo Tứ Nương chuẩn bị thứ mà ta cần đi.”